.
Chương 152:
Sau đó chị gái vừa rồi còn dịu dàng mặc sườn xám, cười ngoan ngoãn ngọt người, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiễn, bỗng nhấc đầu gối, kéo chặt da đầu cậu ta, lại linh hoạt tách hai chân cậu ta ra, sau đó huých mạnh vào người cậu ta.
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, Gonda bị ném ra ngoài, cậu ta thành chữ Mã ngay ngắn.
Đến cả nữ diễn viên bale cũng phải nói tuyệt, kỹ xảo đúng tiêu chuẩn, tạo thành chữ Mã.
Chắc chắn xương cốt của cậu ta đã gãy, bởi vì đau nhức, đau đến nỗi cậu ta choáng váng, đương nhiên chân cậu ta sẽ không trở lại như cũ được, bởi vì không có ý thức, cậu ta không kêu ra tiếng được, ống kính máy ảnh vẫn nhét trong miệng cậu ta.
Chị gái mặc sườn xám với đôi chân thon dài ló ra khỏi góc tường: "Sau đó là ai?"
Đôi chân dài kia khiến mọi người quên đi sự kỳ lạ, Quý Đình Phong đẩy mọi người, dũng mãnh cướp vị trí thứ hai.
Mới vào khúc ngoặt, phương pháp giống như, kéo da đầu khiến cậu ta há mồm, nhét ống kính máy ảnh vào miệng, tách chân, đè người.
Chỉ nghe rắc một tiếng, Quý Đình Phong cũng thành chữ mã, âm thanh phát ra giống như đúc tiếng đóng cửa.
Hạ Phác Chú nghe thấy tiếng, cậu ta ra sức đẩy bạn học ra chạy đến.
Vừa thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
Hai người dưới đất đau đến hồn bay phách lạc, đang giãy dụa, muốn thử đứng dậy.
Gonda đang chịu đựng cơn đau của đôi chân đã bị phế bỏ, mắt thấy cậu ta sắp đứng lên, chị dâu cũng không quay đầu lại, chỉ đá cho cậu ta một cái.
Cô đang mặc sườn xám, xẻ tà cao, nhưng toàn bộ quá trình cô đều xử lý đoan trang, váy cũng chưa từng bị tốc lên.
Gonda đáng thương, miệng vẫn bị nhét ống kính máy ảnh, không thể kêu ra được, cậu ta liếc Quý Đình Phong, nước mắt lưng tròng.
Nước mắt, không tiếng động điên cuồng chảy ra.
Chị dâu lại vẫy tay: "Tiếp theo, còn ai muốn chụp không?"
Từ nhỏ đến lớn Hạ Phác Chú chưa từng hưng phấn như vậy, cậu ta vẫy tay: "Đến đi, có ai muốn chụp nữa không, đừng bỏ lỡ cơ hội!"
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng năm phút, coi như là Tô Lâm Lang đi vệ sinh, cô trở về buổi họp phụ huynh.
Ở trong một góc, một đám công tử nhà giàu đau đớn khóc lóc đến cha mẹ cũng không nhận ra, miệng vẫn bị nhét ống kính máy ảnh.
Khổ nhất phải kể đến Quý Đình Phong, ống kính của cậu ta là ống kính Zeiss, khi rút ra ngoài, cậu ta còn bị gãy hai cái răng, trở thành người có hàm răng hở.
...
Người nhà họ Quý đến là mẹ Quý Đình Hiên, tên là Trương Mỹ Linh, hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài đoan trang dịu dàng, buổi họp phụ huynh kết thúc thì chủ động đến đây, cười nói: "Cô Tô đang nắm quyền chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ Thị, bận rộn nhiều việc, vậy mà vẫn có thời gian đến họp phụ huynh cho cậu Tư?"
Hạ Phác Đình là giám đốc, mà Tô Lâm Lang đang giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị thay cha chồng Hạ Chương.
Một cô gái Đại Lục nắm quyền quản lý nhà giàu số một, rất khiến người ta bàn tán.
Tô Lâm Lang cười nói: "Cũng bình thường, tôi quen rồi."
Trương Mỹ Linh nói: "Phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, hôm nào chúng ta hẹn uống trà với nhau nhé."
Thương trường là chiến trường, phụ nữ cũng muốn kết bạn, xã giao với nhau, vợ của các phú hào thường tụ tập uống nhà, đi dạo phố, xem triển lãm với nhau, để giết thì thời, cũng để móc nối quan hệ, trao đổi thông tin kinh doanh.
Buổi chiều có cuộc đấu thầu ở cục đất đai, chắc hẳn bà ta muốn nghe tình hình của nhà họ Hà, cũng để lộ ra chút thái độ của nhà mình, các bà vợ ngoại giao sẽ mềm mỏng hơn đàn ông, cũng có thể hóa giải nhiều mâu thuẫn.
Nhưng bà ta bỗng thất thanh: "Phong Tử, con bị sao vậy, Phong Tử?"
Tầng một, đám thiếu niên choai choai bước đi như cua, lảo đảo đi ra ngoài.
Quý Đình Phong nhìn thấy mẹ, cậu ta tập tễnh bước đến, muốn nhào vào lòng mẹ khóc to một trận.
Nhưng cậu ta lại nhìn Tô Lâm Lang, vừa khóc vừa xoay người, gian nan chạy đi.
"Thằng nhóc này, ai đánh con, rốt cuộc con bị sao vậy?" Trương Mỹ Linh đuổi theo.
Rất nhiều cha mẹ cũng phát hiện ra, chỉ trong một buổi họp phụ huynh, con trai của bọn họ lại thân tàn ma dại.
Hơn nữa đếm thử, hay thật, nhà họ Quý, nhà họ Cô, nhà Thống đốc Cảng, tất cả đều là con của nhà có danh dự nhất ở chính phủ Cảng Thành.
"Là ai đánh con tôi, đây là đánh người, là xúc phạm người khác, tôi muốn gặp hiệu trưởng ngay lập tức, tôi muốn trừng phạt hung thủ thật nghiêm!" Bà Cố tức giận, khuôn mặt vặn vẹo, bà ta mắng.
Con trai nhỏ của bà ta cũng nằm trong số đó, chân không đi được, tứ chi bò như cua.
Tô Lâm Lang cố ý lớn tiếng nói vậy: "Đúng vậy, cũng thật là quá đáng, ai làm vậy, nhìn xem, còn làm rách cả đũng quần của bọn nhỏ."
Lúc này đám nam sinh mới phát hiện ra đũng quần bị rách, bọn họ bịt quần, khốn khổ chạy trốn khắp mọi nơi.