.
Chương 155:
Khác với bộ trang sức ngọc lục bảo theo phong cách phương Tây mà Hạ Trí Hoàn đã tặng cô, đây là một bộ trang sức ngọc lục bảo mang phong cách Trung Hoa, cùng là ngọc lục bảo nhưng mặt dây chuyền là kim cương được khảm lớp vỏ bằng bạc, có hình dáng giọt nước mượt mà.
Có tất cả bảy viên ngọc lục bảo, viên to nhất giống như trứng bồ câu vậy, còn lại được xếp ở hai bên theo thứ tự từ to đến nhỏ, viên to ở phía dưới.
Phòng ngủ của Hứa Uyển Tâm chính là điện thờ Phật, chỉ có bàn thờ Phật và chiếc giường, trên giá sách toàn là sách Kinh Phật, bà chỉ mặc sườn xám vải bố màu nâu, không trang điểm cũng không đeo bất kỳ trang sức nào, lỗ khuyên tai được nhét bằng nhành cây trà, còn giản dị hơn cả người hầu trong nhà.
Nhìn con dâu đeo dây chuyền lên, bà gật đầu nói: "Không tệ, bộ trang sức này quả nhiên là hợp với khuôn mặt và màu da của con."
Hạ Phác Chú tiến đến gần: "Mẹ ơi, chị dâu của con đúng là đẹp nhất Hương Giang!"
Cậu ta không dám nói ra nhưng cậu ta rất muốn hò hét cả chục nghìn lần rằng chị dâu mặc sườn xám đánh người đúng là vừa đẹp vừa đỉnh!
Bây giờ đã gỡ bỏ cảnh báo ám sát rồi nên Hứa Uyển Tâm có thể đi thăm chồng mình như bình thường.
Sau khi A Mỗ được trọng dụng nhiều năm xảy ra chuyện, bà không dám tin tưởng người hầu nữa, hôm nay bà đã chuẩn bị nhạc mà chồng mình thích nghe, còn mang theo một tập thơ định đọc cho ông ấy, bà đưa đĩa nhạc cho con trai, bảo cậu ta cầm giúp mình.
Nào ngờ Hạ Phác Chú quá hưng phấn, lại bị Tô Lâm Lang đụng một cái, cậu ta cầm không chắc liền làm rơi cả một xấp đĩa nhạc.
Hứa Uyển Tâm vừa nhặt đồ lên vừa cười trách móc con trai: "Cái thằng bé tay chân lóng ngóng này."
Hạ Phác Chú cũng nhặt đĩa nhạc nhưng bỗng chốc sửng sốt: "Mẹ, mẹ cười rồi kìa?"
"Mau nhặt đĩa nhạc lên đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh đấy." Hứa Uyển Tâm vẫn còn trách móc con trai nhưng trên mặt đã nở nụ cười.
Hạ Phác Chú càng kích động hơn: "Mẹ cười thật kìa, mẹ, đã lâu lắm rồi mẹ không cười đó."
Kể từ sáu năm trước sau khi xảy ra chuyện đó, trên mặt Hứa Uyển Tâm đã mất đi nụ cười.
Bà đắm chìm trong Phật giáo, cũng rất ít khi quan tâm lo liệu cho con cái, vì thế nên Tiểu Băng Nhạn mới nói chuyện ấp a ấp úng, tính cách của Hạ Phác Chú cũng trở nên quái đản.
Đối với trẻ con mà nói, không một tài sản nào có thể so sánh được với nụ cười của mẹ.
"Sau này mẹ cười nhiều hơn đi, mẹ cười lên trông đẹp lắm!" Hạ Phác Chú không nhặt đĩa nhạc nữa mà đuổi theo mẹ quậy phá.
Hứa Uyển Tâm đẩy con trai ra: "Cẩn thận đụng phải đĩa nhạc, ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh đấy!"
Nhân lúc này, Tô Lâm Lang lấy chìa khóa vừa chôm được từ trên người của mẹ chồng để mở ngăn dưới cùng của tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên có một phong thư, cô nhanh tay lấy rồi mở ra, bên trong có tấm ảnh, cô nhanh chóng lật xem.
Đợi mẹ chồng nhặt đĩa nhạc xong thì cô đã đặt lại phong thư vào trong ngăn tủ.
Vừa có bản lĩnh vừa có mưu tính, cô đã lấy một tấm ảnh từ trong tủ đầu giường của mẹ chồng nhưng không một ai phát hiện ra.
Cô cất tấm ảnh vào trong túi xách rồi nói: "Mẹ, con nên đi trang điểm rồi."
Hứa Uyển Tâm lại ngắm nhìn con dâu thật tỉ mỉ rồi nói: "Mẹ sẽ gọi điện thoại thông báo màu son môi thích hợp với con cho thợ trang điểm, ở chỗ thợ trang điểm có kính râm của mẹ, mẹ sẽ chọn một kiểu cho con, nhất định phải đeo lên, sau này con đi dạo phố mua sắm thì mua thêm vài kiểu nữa!"
...
Trang điểm xong rồi đeo kính râm lên, ngồi trên chiếc xe Silver Spur, Tô Lâm Lang đi thẳng đến văn phòng đất đai.
Thế nhưng sau khi đến nơi cô lại không vào, mà nhân lúc Lưu Ba đi đỗ xe, cô nhìn dải cây xanh rồi đi qua đó.
Nhìn quanh bốn phía cũng không tìm được, cô bèn hô lên: "Thủy Tử?"
Một cái đầu trông như con nhím biển to nhô lên từ dải cây xanh: "Chị, chị dâu?"
Tên họa sĩ đã ức hiếp Hứa Uyển Tâm hẳn là đã chuốc thuốc để bà hôn mê rồi chụp ảnh.
Nói cách khác là chụp ảnh khỏa thân của bà!
Vào khoảnh khắc nhận được ảnh chụp, Hứa Uyển Tâm đã lựa chọn im lặng, và cũng từ đó nhốt mình trong điện thờ Phật không dám bước ra ngoài, vì lo sợ đối phương sẽ để lộ ảnh, khiến chồng và các con trai bà ở Cảng Thành không ngóc đầu lên được.
Bởi vì bà đã từng giao du với tên họa sĩ kia trong một thời gian dài, Hạ Chương cũng hiểu lầm rằng vợ mình đã thay lòng đổi dạ, tình nguyện đến bên cạnh tên họa sĩ kia, cho nên ông cũng đã chọn cách im lặng.
Cho đến bây giờ, Hứa Uyển Tâm mới biết đó là người mà Linda Tôn phái đến.