.
Chương 16:
Những người làm chủ trong các gia đình giàu có thế này đều khá bận rộn, đi vắng là chuyện bình thường, cho nên cậu ta cũng không nhận ra có gì khác lạ.
Bởi vì Tô Lâm Lang là một bà cô miền Bắc đến từ Đại Lục nên Hạ Phác Chú vốn xem thường cô, nào ngờ cô lại trở thành chị dâu cả của cậu ta, nên cậu ta ngày càng chán ghét cô hơn.
Cô vừa đến đây không lâu nên còn phải tránh mặt người khác, để tránh gây chuyện thị phi.
Ấy thế mà Hạ Phác Chú lại thường xuyên chạy đến trước phòng cô, mắng cô là con khốn, gái Bắc, bà cô miền Bắc ghê tởm, rõ là cố tình gây hấn.
Tô Lâm Lang nói không nên lời nên quyết định lờ đi, thành ra dung túng cho hành vi độc hại của Hạ Phác Chú, tưởng rằng cô dễ bị ức hiếp.
Mặc dù không biết tại sao anh cả lại không ở bên cạnh, nhưng đúng lúc gặp cô thì tất nhiên là phải gây chuyện rồi.
Quản gia Lưu dừng bước: "Để tôi xoa dịu cậu tư, mợ cả..." mau chóng chuồn đi.
Tô Lâm Lang đi về phía Hạ Phác Chú.
Theo như tiểu thuyết gốc, sau khi thoát khỏi hang ổ bọn bắt cóc thì vất vả lắm Hạ Phác Đình mới xoay chuyển được tình thế, chấn chỉnh lại sản nghiệp gia đình, nhưng vì sức khỏe quá yếu nên mất sớm, sau khi anh mất, anh em nhà họ Hạ liền biểu diễn một vở kịch tán gia bại sản ngoạn mục.
Có thể thấy tên nhóc này cũng chả có năng lực gì, chỉ là một kẻ giá áo túi cơm mà thôi.
Nhìn thấy cậu ta là Tô Lâm Lang có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của ông cụ Hạ, cơ đồ sắp lụi tàn, con cháu toàn đồ bỏ.
"Hạ Phác Chú?" Cô nhướng mày nói.
Bộ âu phục Armani màu trắng gạo ôm lấy đường nét cơ thể đi kèm chiếc túi Gucci bằng da màu đen, dù không trang điểm nhưng hai má cô vẫn hơi ửng hồng.
Nước da trắng mịn phối với mặt dây chuyền thủy tinh giá rẻ to như quả trứng bồ câu trông rất quê mùa, nhưng cũng khiến cho cả người cô tràn đầy sức sống, hừng hực tuổi xuân.
Vẻ ngoài của con nhỏ gái Bắc này quả thực rất đẹp, cực kì đẹp.
Thế nhưng ánh mắt của cô lại khiến Hạ Phác Chú nhớ đến con hổ trong bức tranh mãnh hổ xuống núi ở trong thư phòng của ông cụ Hạ.
Không hiểu sao cậu ta hơi sợ hãi: "Chị... chị làm gì đấy?"
Tô Lâm Lang rút một cành hoa hồng thô nhất ở trên bàn thờ, bứt bông hoa ra vứt đi, nở nụ cười rạng rỡ rồi dịu dàng nói: "Kể từ hôm nay chị chính là chị dâu cả của em rồi, nào, đưa tay ra đây."
Giọng nói này êm dịu đến độ khiến cho Hạ Phác Chú không hiểu nổi tại sao vừa nãy mình lại khiếp đảm, sợ sệt cô như thế.
Cậu ta giơ tay ra khiêu khích: "Sao nào, cho lì xì à?" Xem ra là chị ta muốn cho mình tiền lì xì để lấy lòng mình.
Mình sẽ nhận lấy rồi sau đó đập hết lên đầu của chị ta.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cành hoa hồng chỉ còn lại gai ấy quất liên tục bảy tám phát vào lòng bàn tay của Hạ Phác Chú.
Từ nhỏ đến giờ cậu ta chưa từng bị đánh nên không hề biết tránh né, chỉ cảm thấy cơn đau xót cả ruột gan, những chiếc gai đâm vào tay làm máu ứa ra.
"Chị dâu cả như mẹ ruột, hỗn láo xấc xược thì đáng bị đánh, nếu còn có lần sau thì chị sẽ đổi thành cây thước đấy."
Tô Lâm Lang nói xong liền vứt cành hoa rồi rời đi: "Bác Lưu, dặn dò bà vú của cậu tư đưa cậu ta đi tiêm phòng uốn ván rồi băng bó lại."
Hạ Phác Chú run rẩy giơ tay lên: "Bác, bác Lưu, con khốn này dám đánh cháu kìa!"
Quản gia Lưu: ???
Nhìn thấy máu trên tay mình đang nhanh chóng chảy xuống, Hạ Phác Chú thét lên: "Bà cô miền Bắc xấu xa kia, tốt nhất là chị đừng bao giờ quay lại đây nữa!"