.
Chương 174:
Đợi Tô Lâm Lang ngắt điện thoại, Hạ Phác Đình nói: “Tên họa sĩ kia tới Cảng Phủ chắc là để tìm mẹ anh.”
Nghĩ lại cũng đúng, chuyện của nhà họ Hạ và Linda Tôn gần đây ngày nào cũng lên báo ở Cảng Thành, Macao và Đài Loan.
Hạ Chương hôn mê, Hạ Phác Đình đi đấu thầu bán đảo Hồng Sơn trong tình trạng ngồi xe lăn, trên đầu quấn băng gạc.
Trong mắt người ngoài thì đây là thời điểm nhà họ Hạ suy yếu nhất.
Nếu ai đó có lợi thế trong tay, lại biết bây giờ nhà họ Hạ suy yếu, chắc chắn là sẽ muốn làm loạn một phen.
Họa sĩ là một tên buôn tiền giả ở Macao, trong tay lại có ảnh chụp của Hứa Uyển Tâm, ông ta có thể không hợp tác với Linda Tôn, nhưng ông ta lại tránh Linda Tôn, không có người trung gian kiếm giá chênh lệch, chẳng phải có thể kiếm nhiều hơn nữa?
Nhưng vì sao lại là ngày kia, cố tình là ngày kia?
Trong phòng ngủ có lịch vạn niên, đặt ở trên tủ đầu giường.
Tô Lâm Lang lẳng lặng nhìn ông chồng nhà giàu đang giả mù của cô, anh nghiêng mắt nhìn lịch, nhìn đôi mắt kia kìa, có quỷ mới tin anh mù, chỉ liếc mắt một cái là anh đã nhìn thấy tin tức rồi.
“Anh biết lý do, hôm đó là sinh thần của Thiên Hậu, trên đảo Nam Nha có miếu Thiên Hậu, mẹ anh sẽ tới đó!” Anh nói.
Hứa Uyển Tâm vốn là một Phật tử rất thành kính, thân là người làm nghệ thuật, bà vẫn luôn truyền bá văn hóa truyền thống của phương Đông.
Mấy năm nay bà vẫn luôn tận tâm và cẩn trọng lo liệu việc nhà Phật.
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng tư, lịch âm là hai mươi mốt tháng ba, ngày kia là hai mươi ba tháng ba, sinh thần của Thiên Hậu Mẫu Tổ.
Hầu hết mọi người đều sẽ đi miếu Mẫu Tổ ở Vịnh Đồng La để thắp hương.
Nhưng mà Hứa Uyển Tâm không thích gặp người lạ, năm nào bà cũng đi miếu Thiên Hậu ở đảo Nam Nha thắp hương.
Nhà họ Hạ gánh toàn bộ chi phí hương khói duy trì miếu Thiên Hậu, trước giờ bà luôn một mình thắp hương, một mình kính Phật.
Bây giờ tên họa sĩ kia biết Hạ Chương thành người thực vật, Hạ Phác Đình vừa què vừa mù, nhà họ Hạ không có đàn ông. Có lẽ ông ta nghĩ Hứa Uyển Tâm dễ mềm lòng, muốn tranh thủ lúc bà ra ngoài bái Phật để uy hiếp hoặc tống tiền, chắc chắn là muốn kiếm một khoản lớn.
Đương nhiên, giờ thì Tô Lâm Lang đã biết, chỉ cần giải quyết ông ta là được.
Hơn nữa, bởi vì nghe nói ông ta biết võ công nên cô rất nóng lòng được gặp ông ta.
Đến giờ đi ngủ, Tô Lâm Lang vẫn mặc áo tắm dài từ nãy, giờ thì phải đi thay đồ ngủ.
Cô cứ không muốn tin rằng ông chồng thoạt nhìn rất là quân tử, thành thật của mình lại giả mù trước mặt cô dù mắt anh đã khỏi, thế là cô cố ý đứng trước gương khi thay đồ ngủ.
Quả nhiên, cô vừa vén áo tắm dài lên, cậu cả Hạ vốn đã cụp mặt lại ngước lên, ánh mắt sáng rỡ.
Cô xoay bên trái thì anh nhìn bên trái, cô quay sang phải thì mắt anh cũng sang phải theo, giống như radar vậy.
Tô Lâm Lang cười lạnh, thầm nói, tốt thôi, để xem anh có thể giả vờ đến khi nào.
…
Đảo mắt đã tới sinh nhật Mẫu Tổ.
Chính quyền Cảng Phủ không thúc đẩy phong trào “phá tứ cựu” mạnh mẽ như ở Đại Lục, đặc biệt là nhà phú hào rất kính trọng Phật pháp.
Người trước giờ rất ít ra cửa như Hứa Uyển Tâm cũng đã hẹn trước với tăng ni ở miếu Thiên Hậu về chuyện cúng bái.
Đồ cúng cũng đã được chuẩn bị từ sớm, là do bà tự tay làm lấy.
Vốn dĩ Hứa Uyển Tâm cho rằng con dâu không tin Bồ Tát nên không định rủ, nghe nói Tô Lâm Lang muốn đi cùng thì điều đầu tiên bà nghĩ đến là phải sửa soạn cho con dâu, rốt cuộc thì sở thích là thứ không dễ mai một dù trong hoàn cảnh nào chăng nữa.
Lần trước đặt làm ba bộ sườn xám ở Vinh Ký, thật ra là để mặc trong ba trường hợp khác nhau, trừ yến hội ra thì còn có hương sách, hương Phật, trong đó có một bộ để các phu nhân mặc khi kính Phật.
Còn một bộ nữa thì Tô Lâm Lang không thích màu sắc cho lắm, nó làm bằng vải Tống màu nâu pha xanh lục, nhìn thì thấy có vẻ hơi cũ và đứng tuổi, nhưng mặc lên thì lại rất tôn da và tôn dáng.
Hơn nữa, dưới ánh mặt trời thì đường cong trên vải sẽ biến thành màu đồng rỉ sắt, một vẻ đẹp cổ xưa và tao nhã.
Bộ này phối với một đôi giày mũi nhọn làm bằng da trâu màu đồng, cũng là do Hứa Uyển Tâm phối cho cô.
Tương ứng, để hợp với bộ trang phục này, bà bảo Tô Lâm Lang lấy nguyên bộ trang sức ngọc trai của bà cụ Hạ ra.
Vòng cổ ngọc trai trắng hai lớp, phối hợp với hoa tai san hô màu nâu xen lẫn xanh, vòng tay cũng là ngọc trai và san hô đan xen, cứ hai viên ngọc trai thì thêm một viên san hô.
Túi xách là một chiếc túi vàng của Burberry, là túi cũ của Hứa Uyển Tâm từ mười mấy năm trước.
Nhưng mà phối với bộ trang phục này thì lại vô cùng phù hợp.