.
Chương 177:
Lại nói đến tên họa sĩ Phương Văn Tấn kia.
Xuất thân từ đáy xã hội, làm giang hồ, từ nhỏ đã vẽ tiền lập nghiệp, chỉ biết bắt chước, không biết sáng tác.
Lúc trước ông ta được trả tiền để bày trò tính kế, mà chẳng có người xấu nào cho rằng mình xấu xa cả. Đương nhiên, ông ta cũng coi như không quá khốn nạn, chỉ cho Linda Tôn một xấp ảnh chứ không phải phim chụp.
Đây cũng là lý do sau này Linda Tôn chỉ có thể chấp nhận bị khởi tố, không có cách nào uy hiếp ngược lại nhà họ Hạ.
Tên họa sĩ tiền giả tên Phương Văn Tấn này chỉ làm đúng một mối như vậy là về Macao luôn, không liên lạc với bà ta nữa.
Con người là sinh vật rất kỳ quái.
Giống như Phương Văn Tấn, ông ta không tới để tống tiền, ông ta cũng biết tiếp cận phu nhân nhà giàu như Hứa Uyển Tâm là việc rất khó.
Mà ý nghĩ của ông ta cũng rất buồn cười, ông ta muốn qua lại với Hứa Uyển Tâm, muốn chăm sóc bà sau khi Hạ Chương qua đời,
Dựa vào suy nghĩ như thế nên ông ta mới tới, thậm chí ông ta còn cảm thấy mình đúng là thánh nhân.
Đương nhiên, ông ta cũng không nghĩ rằng dây dưa như vậy sẽ khiến Hứa Uyển Tâm khổ sở thế nào.
Ông ta định nói mình đến đây không phải vì tiền, chỉ là muốn gặp bà mà thôi.
Nhưng lúc này ông ta nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, đương nhiên, nhà họ Hạ có vệ sĩ, ông ta là người biết võ, quay đầu lại là ra tay luôn, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.
Thế mà lại là một cô gái, một cô gái mặc sườn xám, tránh thoát nắm tay xong là giơ chân lên.
Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc, chiếu vào người cô gái, cô nhấc chân lên, đúng là chiêu thức Lý Tiểu Long mà Hạ Phác Chú miêu tả.
Thân hình của cô lúc này đúng là loại mà Hạ Phác Chú muốn khoe ra cho các bạn học của cậu ta xem.
Sườn xám, đường cong nữ tính duyên dáng, chân thẳng mà sắc bén, uy lực còn hơn cả kiếm!
Lúc Hứa Uyển Tâm quay đầu lại thì nhìn thấy con dâu đang đá, sườn xám tung bay, giày da gót nhọn, cô nghiêng người đá gót chân vào thái dương người đàn ông. Ông ta lóe mình tránh đi, nhưng một chân khác của cô vững như đá, Tô Lâm Lang nhanh chóng xoay tròn, chống mũi chân nhanh chóng điều chỉnh tư thế rồi nhắm thẳng vào mắt ông ta.
Lần này thì người đàn ông không né được, dính đòn vào mắt, ông ta lảo đảo lui về sau để trốn.
Chân Tô Lâm Lang vẫn còn lực công kích, một chân khác nhanh chóng chuyển động giữa rừng trúc, gót chân mạnh mẽ đạp vào chóp mũi người đàn ông. Đây không chỉ là một cú đá bình thường, mượn sự co giãn của quần bảo hộ, cô hoàn thành việc giao tiếp lực lượng giữa hai đùi ở giữa không trung, cô đã dồn hết lực lượng của cơ thể vào cú đá này!
Máu mũi của người đàn ông tuôn ra, ông ta lui về sau, nhưng Tô Lâm Lang không chịu để yên.
Đây là một hơi, còn một tấc cuối cùng, dựa vào sự khéo léo phụ nữ, độ co giãn của sườn xám xẻ cao, cô mượn lực từ mũi của người đàn ông, xoay người giữa không trung, giơ chân còn lại lên, chính là chiêu mà Tô Lâm Lang đã dùng với sát thủ.
Cả cơ thể cô bay lên cao, trong lúc khóa cổ thì một bên mũi chên cũng nhanh chóng đá trúng…
Loại tra nam đáng chết này không xứng để cô dùng kiếm, cô sẽ dùng nắm tay, đánh ông ta từng cú một!
“Hứa, bà Hứa…” Ông ta vừa há mồm ra thì đã bị một bàn tay che lại, một cú đấm rơi xuống.
Phương Văn Tấn đề phòng vệ sĩ nhà họ Hạ, lại không ngờ rằng người đánh bại ông ta sẽ là con dâu nhà họ Hạ.
Một cô gái mặc sườn xám và đeo trang sức ngọc trai, trông có vẻ rất dịu dàng.
“Phim chụp!” Mũi giày da nhọn đá vào háng ông ta, nắm tay thì tung về phía cái mũi, Tô Lâm Lang chỉ nói đúng hai chữ.
Hơn nữa, cô không cho ông ta cơ hội nói, sau khi xác nhận rằng ông ta nghe thấy, cô vẫn không ngừng đánh vào mũi ông ta, chân cũng đá liên tục: “Phim chụp!”
Ở trên lẫn ở dưới đều đau, đau thế này thì có là Lý Tiểu Long cũng không chịu nổi!
Phương Văn Tấn muốn há miệng xin tha, nhưng Tô Lâm Lang không cho ông ta cơ hội.
Cái mũi của ông ta bị đánh tới lõm cả vào, cô vẫn nói hai chữ kia: “Phim chụp!”
Mở miệng hoặc là chết, mà há miệng thì ông ta chắc chắn phải nói ra phim chụp ở chỗ nào.
Hứa Uyển Tâm thất tha thất thểu lui về phía sau, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.
Suốt sáu năm trời, bà lo lắng đề phòng suốt sáu năm trời, giờ phút này bà lại cảm thấy sảng khoái vô cùng, đây là cảm giác mà chưa từng có.
Đây là điều mà nằm mơ bà cũng chưa từng mơ thấy, nhưng cũng là cách tốt nhất để đối phó với vết nhơ, nỗi ám ảnh của đời bà. Đừng nghe đối phương nói dù chỉ một chữ, thêm một chữ thôi bà cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Bà chỉ muốn vung nắm tay lên đánh cho ông ta một trận tơi bời, điều duy nhất bà muốn nghe là phim chụp ở chỗ nào!