.
Chương 179:
Hứa Thiên Tỉ mở tủ sắt ra: “Chị dâu, tìm thấy rồi, chỉ lấy tấm phim ảnh thôi sao?”
Phương Văn Tấn liên tục gật đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ đè ở trên cổ ông ta.
Ông ta cảm thấy những chuyện người phụ nữ làm đến bước này đã đủ rồi.
Nhưng Tô Lâm Lang vẫn ra lệnh tiếp: “Lấy hết tất cả đồ vật ở bên trong, sau đó gọi Thủy Tử vào.”
Loại người có tủ sắt, đương nhiên có cái gì thì lấy cái đó.
Trời đã thay đổi, bây giờ biến thành Tô Lâm Lang đe dọa, uy hiếp, muốn người đàn ông tồi tệ này sống không bằng chết.
Nhìn tên cặn bã bị mình đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, cô nói: “Tôi nghĩ ông chỉ giấu ảnh, không có quay chụp ghi hình gì, đúng hay không?”
Phương Văn Tấn vươn cổ: “Tôi không sợ chết. Nhưng chỉ có một mình thứ đó thôi.”
Ông ta chụp những tấm ảnh này vào năm 78, khi đó kỹ thuật quay phim vẫn còn chưa phát triển, cho nên không thể nào quay clip lại được.
Về phần ảnh chụp, ông ta quả thật chỉ giấu một bản.
Người này trông có vẻ đáng tin, nhưng Tô Lâm Lang vẫn tiếp tục ra mệnh cho Thủy Tử: “Cẩn thận lục soát, xem trong phòng còn có ngăn bí mật nào hay không? Có két sắt giấu bí mật nào nữa không? Tìm cho bằng được.”
Cảnh sát phá án cũng không cẩn thận như cô.
Phương Văn Tấn hiển nhiên vô cùng sợ hãi, ông ta nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự chỉ chụp có một bản thôi, hơn nữa lúc ấy cũng không có chạm vào Hứa phu nhân, thật sự không có chạm vào bà ấy, xin các người tha cho tôi đi.”
Ông ta gian nan nghiêng đầu, nhìn Hứa Uyển Tâm, cầu xin nói: “Uyển Tâm, lúc ấy tôi quá nghèo, hơn nữa tôi cũng quá trẻ, muốn kiếm tiền nhanh cho nên đầu óc xúc động đồng ý với bọn họ, nhưng tôi không có chạm vào bà, tôi cũng nói với ngài Hạ Chương như vậy, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn dẫn bà đi, bởi vì tôi biết bà cũng yêu tôi.”
Tô Lâm Lang đánh một quyền qua, ông ta rốt cuộc im miệng.
Hứa Uyển Tâm tức đến suýt nữa nhảy dựng lên.
Lý do bà không thể giải thích với chồng là bởi vì ông ta nói xằng bậy với chồng bà rằng bọn họ yêu nhau.
Ông ta không xâm phạm bà thì sao? Ông ta lại hại bà không dám ngẩng đầu bao nhiêu năm, hại cả gia đình của bà!
Vừa nhắc đến bà đã muốn cầm dao lên, Tô Lâm Lang vội đưa mắt ra hiệu cho bà: “Mẹ, chú ý chút.”
Mặc dù đám vệ sĩ cách khá xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy, mẹ chồng quá khích như vậy đương nhiên không tốt.
Mà loại người như Phương Văn Tấn, không nên giết ông ta, hiện giờ ở Hong Kong có hai mươi vạn giang hồ, trong xã hội hỗn loạn có xu hướng thanh niên làm việc ngày nay, Tô Lâm Lang có cách mượn đao giết người.
Thủy Tử vẫn đang lục soát, còn Tô Lâm Lang thì tiếp tục nhìn chằm chằm người tự xưng là tình thánh lại bị cô đánh thành cầm thú đầu heo.
Cuối cùng, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thủy Tử: “Chị dâu, có căn phòng ngầm.”
Bọn côn đồ vẫn là thứ cao cấp trên đường phố Macao, Tô Lâm Lang nói, Phương Văn Tấn chắc chắn không đơn giản như vậy.
Phương Văn Tấn đương nhiên cũng nghe thấy lời này, nhổ ra hai cái răng bị đánh gãy, gian nan cầu xin nói: “Uyển Tâm, tôi thề với Bồ Tát, với Thiên hậu Thánh mẫu, trong phòng ngầm đó không có ảnh, thật sự không có.”
Tô Lâm Lang tin ông ta chỉ có một bản, bởi vì ông ta tự xưng là cầm thú tình thánh.
Nhưng thứ cô muốn không chỉ mỗi tấm phim đơn giản như vậy.
Ngoài trừ Tô Lâm Lang, cũng chỉ có Hứa Thiên Tỉ sẽ tận tâm với chuyện này.
May mà Phương Văn Tấn chỉ là một tên lưu manh, nhưng cậu ta cũng sợ có người tiến vào bất kỳ lúc nào, cậu ta muốn lục soát căn phòng từng tấc một, tìm kiếm nhiều lần, mấy tấm phim nho nhỏ đó chính là mạng của bác gái cậu ta, không thể bỏ sót một chi tiết nào.
Nhưng may mắn là ở trong phòng tối, mọi thứ đều được phân loại và sắp xếp theo mã, tất cả đều là đồ giả từ các quốc gia khác nhau. Những bản vẽ tiền giả cũng được phân loại, ghi chú rất gọn gàng, cậu ta chỉ cần sắp xếp từng bức một, tìm qua một lần là đủ.
Sau khi sửa sang tất cả mọi thứ, Hứa Thiên Tỉ ngồi bệt xuống đất: “Chị dâu, mọi thứ trong phòng đều là tiền giả!”
Tô Lâm Lang nhìn Phương Văn Tấn: “Được rồi, xem ra thật sự chỉ có một bản cuộn phim, tôi tin ông.”