.
Chương 195:
Mấy năm gần đây, những ấn phẩm sách báo và phim ảnh khiêu dâm không đứng đắn nhanh chóng sinh sôi nảy nở như thể virus, tuy rằng đây không phải động cơ chủ yếu để nam giới phạm tội, nhưng cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến tội ác. Toàn khu vực Đông Nam Á đều chịu ảnh hưởng của những thứ này, khiến tình cảnh của nữ giới rất là đáng lo ngại.
Bởi vì những bộ phim ngầm nổi tiếng trên như trường như “cưỡng gian”, “gian sát”, “nhìn trộm không có tội”, tam quan càng ngày càng lệch lạc, nội dung phim đều là về quá trình nam giới phạm tội rồi cuối cùng lại không phải chịu chế tài của pháp luật.
Bởi vì có bang hội làm ô dù, không có người dân nào dám đứng ra tố cáo, cảnh sát cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng bây giờ có Tô Lâm Lang đứng ra tố cáo công khai, cảnh sát đương nhiên là phải can thiệp.
Cuối cùng thì Hạ Mặc cũng nổi nóng, ông ta còn sợ có người chỉ điểm nên còn chỉ vào mặt cảnh sát trưởng Lữ rồi mắng: “Ngay bây giờ, đi ngay cho tôi, tôi muốn ngồi chung xe với ông, để phòng cảnh sát các người cấu kết với bọn tội phạm, thoát khỏi chế tài của pháp luật!”
Nhưng vì giận quá nên mới đi được hai bước thì mặt ông ta đã vàng như nến, thất thểu ngã ra sau rồi ngất đi.
Thế là họ còn phải để mấy người vệ sĩ đưa ông ta đến bệnh viện.
Thời buổi này cảnh sát cấu kết với tội phạm là chuyện rất nghiêm trọng, Hạ Phác Đình cũng không yên tâm, anh để Hạ Bình An ngồi xe cảnh sát trưởng Lữ.
Anh, Tô Lâm Lang và mấy đứa trẻ ngồi một xe, xe vệ sĩ đi ở đằng sau, đoàn người đi tới công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ.
Đầu gối Hạ Phác Đình bị thương, anh ngồi ghế phụ, mấy cậu trai ngồi đằng sau, tuy rằng không nói ra nhưng đối với công ty điện ảnh đồi trụy thì họ có cảm giác rất là phức tạp, vừa thấy thẹn lại vừa thấy rung động.
Theo luật pháp Cảng Phủ, quay chụp và truyền bá các ấn phẩm đồi trụy là hành vi phạm tội đồi phong bại tục, một khi bị bắt thì phải chịu phê bình giáo dục, tất cả những ấn phẩm kinh doanh đều sẽ bị tiêu hủy.
Bởi vì hình phạt cũng không nặng, cho tới nay nó vẫn thuộc sản nghiệp màu xám, dân không tố cáo, quan không truy xét.
Nhưng bây giờ thì chị dâu đến từ Đại Lục đã tố cáo nó.
Không chỉ cô biết võ công như Lý Tiểu Long, bác của cô còn có thể săn sói, trong mắt lũ trẻ thì cô vừa bí ẩn vừa giống như một truyền kỳ, khiến họ muốn tìm hiểu thêm về bản thân cô, tiện thể biết nhiều hơn về Đại Lục.
Cố Khải Toàn lấy hết dũng khí hỏi: “Chị dâu, có thật là quân giải phóng nhân dân ở Đại Lục các chị muốn giết ai thì giết, có thể tùy tiện bắn chết người dân không? Chị cũng là thành viên quân giải phóng nhân dân Đại Lục à, chị từng giết người chưa?”
Quý Đình Phong cũng nói: “Tuần báo Long Hổ từng đưa tin, nói là quân giải phóng nhân dân Đại Lục suốt ngày giết người vô cớ.”
Gần đây Hạ Phác Chú có đọc một số tin tích cực hơn về Đại Lục, cậu ta nói: “Tôi nghe nói cái này gọi là đánh nghiêm, chuyên nhằm vào các bang hội, truyền thông Cảng Phủ chúng ta muốn bôi đen Đại Lục nên mới cố tình nói hươu nói vượn.”
Đúng vậy. Đại Lục rõ ràng là đánh nghiêm vào các bang hội, cùng với tội phạm như giết người, cưỡng gian, nhưng khi tin tức tới Cảng Phủ thì lại thành quân giải phóng nhân dân Đại Lục giết người không phân biệt, lạm sát người vô tội.
Mà “Tuần báo Long Hổ” của ông sáu Lục là tạp chí phi pháp, trừ bán ấn phẩm đồi trụy ra chính là bôi nhọ Đại Lục.
Bởi vì truyền thông liên tục bôi nhọ, chuyện thế này nếu không được chứng kiến tận mắt thì cũng khó thuyết phục người khác chỉ bằng ngôn từ được, thế nên Tô Lâm Lang cũng lười giải thích nhiều.
Nhưng mà hôm nay cô muốn đưa đám trẻ này đi nhà xưởng đồi trụy một chuyến, mục đích đúng là để giải thích vấn đề này.
Bởi vì nhà xưởng phim đồi trụy của ông sáu Lục chính là góc khuất ở tầng đáy của xã hội, mà các cậu ấm nhà giàu thì chưa từng chứng kiến sự tàn khốc ấy, cô muốn để chúng thấy xã hội đen tối, tàn khốc tới mức nào, sau đó lại giải thích cho chúng hiểu.
Khi đó thì mọi chuyện đều dễ giải thích hơn nhiều.
Bởi vì kiêng kị thế lực của ông sáu Lục, cảnh sát trưởng Lữ nghĩ ngợi, sau đó quyết định triệu tập toàn bộ cảnh sát ở quận Tây và quận Nam, còn xin chi viện từ đội Phi Hổ, bảo họ tùy thời đợi lệnh.
Thế là tiêu diệt nhà xưởng đồi trụy trở thành pha hành động đặc biệt oanh oanh liệt liệt.
Công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ nằm ở khu vực cảng gần bán đảo Hồng Sơn, cách nơi ở của ông sáu Lục không xa.
Nhìn bề ngoài thì trông nó chỉ như một cái kho hàng hậu cần lớn.
Không treo biển quảng cáo, cũng không có đèn neon, trông rất là mộc mạc, đơn giản.