Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221:

. Chương 221:
Theo cách của Hạ Phác Chú thì dù họ có đánh không lại cũng không sao, chỉ cần khiến giá nhà đang lũng đoạn kinh doanh tăng lên chóng mặt là được.

Tô Lâm Lang không để ý đến cậu ta, cô xuống hầm xe, mở cửa xe.

Hạ Phác Chú đuổi theo, nói: “Nếu thật sự muốn đi thì hãy tìm đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục, tìm bác Tần giúp đỡ đi, em thật sự lo lắng cho chị.”

Thằng nhóc này, khi Tô Lâm Lang vừa tới nơi này, ngày nào cậu ta cũng đứng ngoài cửa sổ gọi cô là bà cô miền Bắc hôi hám, bảo cô cút đi. Bây giờ thì ngược lại, ăn mấy trận đòn xong lại lo lắng cho sự an nguy của cô?

Cậu ta sùng bái đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục vì cô, nhưng trong xương cốt cậu ta vẫn trắng, mang tư tưởng của nhà tư bản.

Vì vậy, cậu ta vừa cho rằng việc tăng giá có thể giải quyết tất thảy lại vừa muốn ôm đùi đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục.

Hạ Phác Chú cũng lên xe, cậu ta nói: “Chị dâu, thật sự rất nguy hiểm.”

Ai cũng thích nhìn cảnh một ngôi nhà bốc cháy, nhưng nếu đó là nhà của mình thì sẽ bật khóc.

Tâm trạng hiện tại của Hạ Phác Chú là như vậy, cậu ta cũng rất sốt rượt, nói: “Chúng ta đừng đi mà!”

Sau khi Tô Lâm Lang khởi động xe và chạy ra ngoài, Johnny Trần đã đợi sẵn ở cửa, anh ta chầm chậm mở cửa giúp cô, nhìn cô rời đi.

Lại nói, những người thiếu phòng ở đều là dân thường, người thường dưới chân núi.

Mà bây giờ Tô Lâm Lang đang tận hưởng một cuộc sống xa hoa mà chỉ gia đình giàu có nhất Cảng Thành có được.

Nhưng đây cũng là cuộc sống mà Hạ Phác Chú quen sống từ nhỏ.

Cậu ta rất kiên định với suy nghĩ nhà tư bản làm lũng đoạn kinh tế, chỉ cần tăng giá thì mọi thứ sẽ ổn định lại.

Nhưng đó sẽ trở thành lý do khiến tình anh em của bọn họ suy bại sau khi Hạ Phác Đình chết.

Và tại sao phải đối đầu với ông sáu Lục, tại sao lại cố chấp chiến đấu đến cùng, Tô Lâm Lang ngẫm nghĩ, sau đó cô hỏi Hạ Phác Chú: “Em có từng nghĩ tới chưa? Tại sao Đại Lục muốn thu hồi chính phủ Cảng Thành, tại sao chính phủ Càng Thành cần quay lại?”

Hạ Phác Chú dang tay nói: “Còn phải nói, chính phủ Cảng Thành chúng ta giàu mà.” Còn nữa: “Hoan nghênh chị dâu về với đội của em.”

Tâm lý của cậu ta là tâm lý của đại đa số người trên Cảng Thành, cho rằng Đại Lục muốn hợp nhất tiền của bọn họ.

Mà Hạ Phác Chú đọc câu chuyện xưa rồi hưởng ứng, chỉ bởi vì cậu ta thích chị dâu, không liên quan gì tới Đại Lục.

Tô Lâm Lang lại hỏi: “Em học lịch sử chưa? Có biết về phim chiến tranh không?”

Hạ Phác Chú đáp: “Tất nhiên là học rồi, nhưng bài lịch sử bọn em học là chuyến hành trình vĩ đại, là sự trỗi dậy của đến quốc mặt trời không bao giờ lặn.”

Chính phủ Cảng Thành là thuộc địa, người ở đây học sử thuộc địa của nước Anh, còn gọi là sự trỗi dậy của nước này.

Thế hệ Hạ Phác Chú được hưởng nền giáo dục của Anh từ khi còn nhỏ và không hổ thẹn vì bị thuộc địa, ngược lại bọn họ còn tự hào vì được thuộc địa và được đế quốc Anh để mắt. Cúng chính vì lối suy nghĩ như vậy đã thúc đẩy cậu ta trở thành một người BNSS.

Lại nói nữa, lúc mới tới Tô Lâm Lang cũng chán ghét Hạ Phác Chú, cho rằng cậu ta đã hết thuốc chữa.

Nhưng bây giờ cô đang dần dần tìm ra khởi nguồn vấn đề, hãy thử chút, có lẽ vẫn cứu giúp được thằng nhóc này.

Nhà trẻ không xa, lái xe chỉ mất vài phút là đến. Tô Lâm Lang tháo dây an toàn, nói: “Tới thư viện mượn quyển sách tìm hiểu chút về lịch sử cận đại Trung Quốc đi, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp về vấn đề tại sao bọn chị muốn đánh bại ông sáu Lục.”

“Được thôi, em cũng khá hứng thú với lịch sử gia đình chị dâu.” Hạ Phác Chú chạy theo chị dâu, nhắm mắt theo đuôi cô.

Thỉnh thoảng Tô Lâm Lang mới tới đón Tiểu Băng Nhạn, nhưng lần nào cô tới, Băng Nhạn cũng rất hưng phấn.

Được chị dâu bế bổng lên, cô bé nhìn về phía các bạn nhỏ bằng nét mặt đắc ý, hô: “Chị dâu… M… Mình sẽ… Sẽ đánh nhau!”

Một cậu bé mập mạp nắm tay mẹ rồi chỉ Tiểu Băng Nhạn: “Tiểu…”

Cậu bé kia còn chưa kịp nói được hai từ, Tô Lâm Lang đã vung ngón tay ép cậu bé mập mạp ngậm miệng lại.

Cô nhìn lướt qua đám trẻ, hỏi Băng Nhạn: “Ở trường có bạn nào bắt nạt em, đánh em sao?”

Băng Nhạn trả lời: “Bọn họ không… Không dám.” Sau đó cô bé giơ nắm đấm nhỏ lên, nói: “Em… Em cũng sẽ đánh!”

Tô Lâm Lang luôn cho rằng em chồng cô là một cô bé nói lắp, yếu đuối, nhưng không ngờ cô bé cũng đánh nhau khi ở trường học.

“Băng Nhạn của chúng ta thật lợi hại, nếu không đánh lại bọn họ thì gọi chị dâu, chị dâu sẽ đánh giúp em!” Tô Lâm Lang thơm cô bé một cái.

“Tại buổi họp phụ huynh… Chị dâu đánh… Đánh mọi người!” Tiểu Băng Nhạn nói.

 


Bình Luận (0)
Comment