.
Chương 229:
Hạ Phác Chú hiểu rồi, chị dâu cậu ta đã tiêu hủy giấy nợ của mọi người, nhưng dù hủy giấy nợ vẫn không thể thoát thân được, cho nên ông sáu Lục vẫn sẽ đi gây rắc rối cho bọn họ.
Cậu ta vẫn còn nhỏ, không hiểu được sự hiểm ác của giang hồ nên liền hỏi: "Các chị không chạy trốn được sao, trốn sang Cửu Long hoặc Tân Giới chẳng hạn?"
Lý Trân cười nói: "Em trai, đừng nói là toàn bộ Cảng Thành, cả Macao, Malaysia, tất cả ông lớn băng đảng đều liên kết với nhau, nếu bỏ trốn mà bị bắt lại thì đại ca bang hội sẽ đánh chết chúng tôi đấy."
Hạ Phác Chú lại ghim một viên trứng cá, lần đầu tiên cậu ta biết trứng cá lại ngon đến thế này, cậu ta cắn một miếng rồi lại hỏi một câu cực kì ngây thơ: "Chị gái, tại sao các chị lại không báo cảnh sát?"
Các cô gái nhìn nhau rồi đồng loạt cười rộ lên.
Phải biết được rằng sở dĩ lần trước công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ bị hủy hoại, là bởi vì có Tô Lâm Lang và Hạ Phác Đình đứng đầu, là thế lực của nhà giàu đã huy động trưởng đồn cảnh sát của cả hai quận, còn để đội Phi Hổ đợi lệnh mới có thể làm được.
Nếu không, cảnh sát cấp thấp cấu kết với đại ca bang hội, chỉ cần bọn họ báo cảnh sát thì sẽ bị đánh đập dữ dội.
"Em trai ngây thơ thật đấy, mau ăn trứng cá đi, không cần bận tâm đến bọn chị đâu." Bao Hương Hương nói.
Tô Lam Lang hỏi Lý Trân: "Nếu không đóng phim người lớn nữa thì cô có từng nghĩ sau này mình sẽ làm gì không?"
Hãy cứ thỏa sức mơ mộng đi, Lý Trân đáp: "Tôi vẫn muốn đóng phim, nhưng không phải phim người lớn, tôi muốn đóng phim bình thường, nhưng ở Cảng Thành chắc chắn là không được rồi, không một đạo diễn đàng hoàng nào sẽ tuyển diễn viên phim người lớn đâu."
Tô Lâm Lang nói: "Các cô có thể đến Đại Lục, trước mắt Đại Lục chúng tôi là nơi duy nhất ở Châu Á không có bang hội, hơn nữa vật giá lại rẻ, tôi kiến nghị các cô nên tìm một đạo diễn để bàn bạc, nếu có phim hay thì đến Đại Lục quay, chi phí sản xuất chỉ bằng một phần mười Cảng Thành thôi, nếu kịch bản hay thì tôi sẽ cân nhắc đầu tư cho các cô."
Lý Trân nhìn sang các cô gái khác: "Hình như ở Đại Lục đúng là không có bang hội."
Một cô gái khác nói: "Nhưng có quân giải phóng nhân dân Đại Lục, nghe nói bọn họ chính là bang hội lớn nhất của cả Châu Á."
"Nói láo!" Hạ Phác Chú vừa ăn xong trứng cá, cầm hộp giấy không nói: "Chị dâu tôi chính là con của nhà quân giải phóng, tôi biết rõ nhất, quân giải phóng nhân dân Đại Lục chỉ trừ hại cho dân, giữ gìn trật tự xã hội, quyết không ức hiếp người yếu thế và vô tội, hơn nữa bọn họ cũng không thu phí bảo kê, càng không cho vay nặng lãi."
Các cô gái nhìn cậu thiếu niên có khuôn mặt non nớt, mặc bộ âu phục đắt đỏ.
Lúc này tâm trạng của con trai út nhà tư bản vô cùng kích động, lòng đầy căm phẫn, bỗng chốc hóa thân thành đại sứ tuyên truyền của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, bởi vì thân phận của cậu ta nên lời cậu ta nói có độ tin cậy cực kì cao.
Cậu ta chỉ vào Tô Lâm Lang: "Có biết tại sao chị dâu tôi lại xé giấy nợ của mọi người không, bởi vì ở Đại Lục cho vay nặng lãi là phạm pháp, ai cho vay nặng lãi thì quân giải phóng nhân dân Đại Lục sẽ bắt giữ người đó, chị ấy xé giấy nợ dựa trên luật pháp của Đại Lục đấy."
Câu nói này của cậu ta không chỉ khiến các cô gái đóng phim người lớn sợ ngây người, mà cũng khiến cho Tô Lâm Lang kinh ngạc đến nỗi lùi về sau hai bước.
Hạ Phác Chú là một cậu nhóc thích ăn đồ Tây, hôm nay cậu ta phát huy tốt hơn hẳn bình thường, nói toàn lời hay ý đẹp.
Nhưng cậu ta nói đúng đấy, ở Đại Lục, cho vay nặng lãi là phạm pháp, người cho vay nặng lãi sẽ bị phạt tù.
Sở dĩ Tô Lâm Lang xé giấy nợ là vì căn cứ theo luật pháp của Đại Lục.
Các cô gái lại nhìn nhau, cuối cùng Lý Trân nói: "Hay là chúng ta đến Đại Lục thử xem sao?"
Bao Hương Hương nói: "Nơi duy nhất mà bang hội không dám đến ở Châu Á cũng chính là Đại Lục, nói không chừng ở lại đây còn bị bắt đóng phim AV, vậy thì có khác gì đi chết đâu chứ, đi thôi, dù sao cũng đều là chết cả."
Các cô gái nhìn nhau rồi cười rộ lên: "Đúng vậy, dù sao cũng chết, có gì phải sợ cơ chứ?"
Các cô gái đang trò chuyện, Tô Lâm Lang không xen vào nữa mà lặng lẽ rời đi.