Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238:

. Chương 238:
Phải cho đối phương thời gian suy nghĩ, cô gắp một miếng heo nướng rồi nói; “Chà, giòn quá!”

Chạy một ngày, Hạ Phác Chú cũng đói bụng, cậu ta gắp thịt lên, chấm đường rồi nói: “Chị dâu, ăn như vậy mới ngon.”

Thịt ba chỉ nướng vàng ươm, nhưng bên trong lại không ngấm dầu, chấm đường quả nhiên là ăn rất ngon.

Tô Lâm Lang ăn một miếng, sau đó lại gắp một miếng đút cho ông chồng nhà giàu của cô: “Anh Phác Đình cũng nếm một miếng xem.”

Ông sáu Lục cũng gắp một miếng heo quay, nhưng vào đến miệng lại thấy nhạt như nước ốc.

Nhớ trước đây, lúc Tô Lâm Lang mới tới Cảnh Thành, Linda Tôn thường nói cô chỉ là một con bé quê mùa, còn nói Hạ Phác Đình tốt nghiệp đại học danh giá, gặp quá nhiều phụ nữ, thế nên Gia Kỳ quyến rũ mấy lần anh cũng không rung động, càng sẽ không để ý Tô Lâm Lang.

Cũng vì Linda Tôn luôn nói Tô Lâm Lang ngu xuẩn, nhà họ Hạ sắp xong đời nên ông ta mới ra tay.

Linda Tôn quá ngu xuẩn, đẩy ông sáu Lục vào tình thế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống thế này.

Đột nhiên, A Thái hồi nãy đau đến ngất đi tỉnh lại, rên rỉ: “Cứu với!”

Ở đây toàn là đàn ông, chỉ có Tô Lâm Lang là nữ, đứng trên lập trường cùng giới tính, mọi người đều không đành lòng.

Nếu chất lượng của thắt lưng kém chút, vụt xuống còn đỡ đau, nhưng thắt lưng của A Thái là lấy từ lưng quần của một lãnh đạo của bộ đội, nghe nói là hàng đặc biệt trong thời kỳ chi viện Triều Tiên, chất lượng khá tốt.

Lúc này thì nó lại thành hình cụ để tra tấn hắn.

Hắn từng đánh đập không biết bao nhiêu phần tử trí thức, giáo sư, nhưng nỗi đau lần này hắn phải trải qua thì tất cả những người đó cộng vào cũng không so được, “trứng” bị quất đang nhanh chóng chảy máu, đũng quần hắn như có hai cái khí cầu lớn.

Ngay cả các vệ sĩ của nhà họ Hạ nhìn thấy cũng cảm thấy cấn cấn, đừng nói là người của Long Hổ Đường.

Chỉ có Hạ Phác Chú ngây thơ, cảm thấy hai cái “trứng” kia sưng thành hai trái tim, phình phình rất đáng yêu.

Cậu ta nói nhỏ: “Chị dâu, xem kìa, trứng của hắn trông giống trái tim thật!”

Rốt cuộc là tiệc Hồng Môn, bữa cơm này chắc chắn là ăn cũng không yên.

Nhưng sau khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Tô Lâm Lang, ông sáu Lục còn thấy sự nhạy bén của cô.

Ông ta vừa mới quay đầu lại một chút, Tô Lâm Lang lập tức buông đũa rồi nói: “Ông sáu cảm thấy chiến thắng của tôi không tương xứng, muốn để nhị đường chủ Liêu lên luôn à?” Cô cười nói: “Không cần hát đôi đâu, đi thẳng vào vấn đề đi, tôi tiếp chiêu.”

Cô cứng rắn, một người vừa tàn vừa mù như Hạ Phác Đình còn cứng hơn cô, anh nói: “Ông sáu, thái độ của em gái cũng chính là thái độ của tôi, hay là ông đồng ý điều kiện của cô ấy đi, không thì hôm nay trong chúng ta chỉ có một bên bước qua cánh cửa này.”

Ông sáu Lục tốn ba mươi năm mới bò lên được vị trí này, nhưng ông ta cảm thấy nếu Tô Lâm Lang là đàn ông, bò từng đáy lên thì nhiều nhất ba năm, cô có thể lên tới vị trí của ông ta.

Nhưng mà cô lại là nữ, đương nhiên không thể, rốt cuộc trong giới giang hồ Cảng Thành, phụ nữ chỉ là bình hoa mà đồ chơi cho đàn ông .

Vì có ông cháu Hạ Thị đứng sau chống lưng và làm hậu thuẫn nên một người phụ nữ như cô vừa lên sân khấu đã đi tới đỉnh cao, có thể ngồi đây ăn uống và nói điều kiện với ông ta.

Đúng vậy. Ông ta cảm thấy cô thắng bẩn, rốt cuộc thì tất cả mọi người đều thấy, nếu không có vệ sĩ giúp đỡ thì cô không thể lấy vốn nhỏ đánh cuộc to, thắng một thủ lĩnh hơn bốn mươi tuổi, sức lực tràn trề của Đội vệ binh H được.

Nhưng ông sáu Lục sẽ không nói sự nghi ngờ này ra, ông ta để đàn em nói, cũng để đàn em đứng ra khiêu chiến.

Rốt cuộc thì ông cụ Cố biết chuyện hôm nay, còn dặn ông ta phải nhường đối phương.

Ông cụ Cố là chỗ dựa, cũng là hậu thuẫn của ông ta, nhất định phải nể mặt.

Ông sáu Lục cũng không muốn vòng vo, muốn để anh em kết nghĩa của mình là nhị đường chủ Liêu Hỉ Minh lên luôn, đánh bại người phụ nữ Đại Lục dám chạy tới Cảnh Thành làm loạn này, tiễn hai ôn thần là cô và Hạ Phác Đình đi.

Nhưng điều ông sáu Lục không ngờ tới là ông ta vừa mới ra hiệu cho Liêu Hỉ Minh thì Tô Lâm Lang đã nhìn ra ý đồ của ông ta.

Hạ Phác Đình cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa, hai bên đã đi tới nước một bên sống thì một bên phải chết.

Đã như vậy thì ông ta cũng không khách sáo nữa.

Cầm một tờ giấy sinh tử lên, ông ta gõ nhẹ ba lần, đây là ám hiệu giữa hai người. Gõ một lần thì đánh thành người thực vật, gõ hai lần đánh cho bị thương nặng và hôn mê, gõ ba lần là nhẹ nhất, nhưng cũng phải gãy xương.

 


Bình Luận (0)
Comment