.
Chương 24:
Hứa Thiên Tỉ bất lực: "Anh không phải kẻ ngốc, mỗi ngày cô tôi đều ăn chay niệm phật, sẽ hại người khác?"
Vẻ mặt Lưu Ba nghiêm túc: "Nhưng, nhưng bà ấy thật sự không thích mợ cả."
Điện thoại của Tô Lâm Lang trong túi xách bỗng vang lên, không khí trên xe yên tĩnh quỷ dị, rồi lại bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm cho bực bội.
"Mợ cả, tôi biết sai rồi, tôi rất hối hận, cầu xin mợ, để tôi đưa mợ về nhà." Lưu Ba cầu xin.
Bây giờ điện thoại không hiện dãy số, muốn tra thông tin số điện thoại phải đến văn phòng cục điện thoại, cho nên Tô Lâm Lang cũng không đoán chính xác được là ai gọi đến.
Cô bắt máy, nghe được giọng của quản gia Lưu, cô che ống nghe lại, ý bảo Lưu Ba: "Nghe."
Lưu Ba do dự, hỏi: "Nói cái gì?"
Tô Lâm Lang: "Nói như kế hoạch của anh, nói xe của chúng ta đã xảy ra tai nạn."
...
Theo như phân tích tình báo hiện có, A Mỗ là nội gián của lũ bắt cóc, bà ta là nữ giúp việc Hứa Uyển Âm mang từ nhà mẹ đẻ đến, thật sự không sợ chạy mất.
Nhưng người bên trên bà ta là ai, người kia có địa vị thân phận gì ở nhà họ Hạ.
Cô muốn cứu Hạ Phác Đình, thì không thể nói thật với người nhà.
Lưu Ba nhận điện thoại: "Alo, cha."
Giọng quản gia Lưu đầy sự lo lắng: "Chùa Vạn Phật gọi điện tới, nói mợ cả vẫn chưa tới, con lái xe như thế nào vậy?"
Lưu Ba nói lắp bắp, nhìn Tô Lâm Lang: "Xe của bọn con... gặp tai nạn."
Quản gia Lưu thở gấp: "Mợ cả không sao chứ, mau nói cho cha biết mọi người ở đâu, cha sẽ phái người cứu viện ngay lập tức."
Tô Lâm Lang giật lấy điện thoại, cô vỗ vào vô lăng: "Bây giờ, làm như kế hoạch, đưa tôi đi tìm rắn đầu đàn."
Lưu Ba chớp mắt: "Mợ muốn trở về Đại Lục, đúng không?"
Tô Lâm Lang nói: "Rắn đầu đàn chính là người của bọn bắt cóc, đi tìm bọn họ, cứu cậu cả."
Ngón tay của Lưu Ba vừa được Hứa Thiên Tỉ băng bó xong, cũng run rẩy vì sợ hãi.
Hứa Thiên Tỉ cũng bị dọa sợ: "Chị dâu, nếu thật sự là bọn bắt cóc, chúng ta nên về nhà bàn bạc, báo cảnh sát."
Tô Lâm Lang chỉ súng vào Hứa Thiên Tỉ: "Trong nhà có gián điệp của bọn bắt cóc báo tin tức cho chúng, em muốn anh họ em chết hả?"
Rồi cô nhìn Lưu Ba: "Lái xe."
Muốn giải cứu con tin cần phải nhanh, chuẩn, mạnh mẽ.
Nhanh, là yếu tố quan trọng nhất!
Xe tiếp tục đi về phía trước, để không khiến người ta nghi ngờ, Tô Lâm Lang sai Hứa Thiên Tỉ lau sạch vết máu trên cửa kính.
Quần áo của Lưu Ba cũng dính đầy máu, nhưng không sao, anh ta có ý định gây tai nạn xe cộ, dính máu mới là bình thường.
Sau khi xuống cầu vượt, đi thêm nửa tiếng, có một bến tàu đang được xây dựng.
Phía sau là núi xanh, phía trước là công trường mênh mông ở ven biển đầy bụi bặm.
Đó là bến cảng được xây theo kiểu mới, những chiếc cần cẩu khổng lồ, máy xúc liên tục ra vào, nhóm công nhân chảy mồ hôi đầy má, đầy lưng dưới sự ồn ào.
Đi thêm hai dặm nữa, chính là một con đường nhỏ, có một khu vực rộng lớn gồm những nhà bè bị bỏ hoang nửa chìm dưới nước, chuồng nuôi cá bị bỏ hoang dưới nước, không có bóng người ở, đây là nơi tránh gió đang chờ bị phá bỏ và di dời.
Lưu Ba nhìn Tô Lâm Lang: "A Mỗ nói rắn đầu đàn ở ngay phía trước, chúng ta cũng nên xuống xe."
Hứa Thiên Tỉ vội tháo dây an toàn: "Chị dâu, để em đi dò đường." Nếu thật sự là bọn bắt cóc, không thể để chị dâu mạo hiểm.
Tô Lâm Lang lại lấy điện thoại ra, cô hỏi Lưu Ba: "Số điện thoại của xe là bao nhiêu?"
Niên đại này rất đặc biệt, trên xe đều có một chiếc điện thoại vô tuyến.
Lưu Ba đọc bốn số, Tô Lâm Lang lập tức dùng điện thoại di động kết nối với nó, sau đó cô bật ghi âm, cô lấy điện thoại vô tuyến trên xe và súng gây mê, đưa cho Hứa Thiên Tỉ: "Không được cắt đứt liên lạc, phải nghe lệnh chị bất cứ lúc nào!"
Sau đó cô nhìn Lưu Ba: "Xuống xe dẫn đường."
Hứa Thiên Tỉ hoảng sợ, chị dâu đúng là hổ cái, ấy vậy mà cô lại muốn xông vào hang cọp!