.
Chương 243:
Liêu Hỉ Minh cũng tưởng rằng vì sự yếu đuối của ông ta nên ông sáu sinh khí, cho là hôm nay ông sáu muốn giết một mẻ lớn, thế là ông ta cũng bật dậy lấy súng ra.
Cùng lúc ông ta rút súng ra, kiếm của Tô Lâm Lang cũng vung tới, chỉ trong nháy mắt, kiếm vung súng bay, súng của ông ta bị đánh bay vào đại sảnh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, khẩu súng kia dừng lại ở dưới chân Bồ Tát.
Sau đó, có một bàn tay vươn từ sau Bồ Tát ra, từ từ gạt khẩu súng qua rồi cầm đi.
Thật ra chính bản thân ông sáu Lục cũng không biết người ở bên trong là ai, bởi vì ông ta không bố trí mai phục.
Nhưng khi nhìn thấy bàn tay kia, ngay cả Hạ Phác Chú cũng đứng lên kêu to: “Có mai phục!”
Tiếng kêu của thiếu niên như châm mồi lửa cho cuộc chiến.
Điều mà ông sáu Lục không ngờ được là Hạ Phác Đình là người ra tay đầu tiên, anh đột nhiên nhào về phía ông ta, trong tay còn có một khẩu súng.
Ưu điểm của việc giả mù là sẽ không bị đề phòng, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ trong nháy mắt, ông sáu Lục đã bị một người ngồi xe lăn uy hiếp.
Đám đàn em của ông sáu Lục cũng rút súng ra nhắm vào Hạ Phác Đình.
Không những mang súng mà Hạ Phác Đình còn nhảy ra khỏi xe lăn rồi nhào qua, khăn trải bàn bị anh kéo ra, chén đĩa ném trên mặt đất, anh nhào lên người ông sáu Lục, cười nói: “Ông sáu, ông làm thế là không hay đâu đấy nhỉ?”
Bốn vệ sĩ đã nhanh chóng vây quanh Hạ Phác Đình, nhưng khẩu súng của năm, sáu tên du côn cũng đã nhắm chuẩn Hạ Phác Đình.
Trong lúc hỗn loạn, bầu không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay!
“Ông sáu, có nên nổ súng không ạ?” Có tên đàn em hỏi.
Liêu Hỉ Minh cũng hỏi: “Có chắc là nổ súng không, trong đại sảnh có bao nhiêu người?”
Ông sáu Lục từng yêu Linda Tôn sâu sắc, tuy rằng bà ta chê ông ta xấu, nghèo, ông ta cũng từng rất yêu thương Hạ Phác Húc, còn ngây ngốc ủng hộ anh ta đoạt quyền Hạ Thị.
Đến giờ ông ta mới biết bản thân bị lừa, lừa một vố quá đau, quá thảm.
Ông ta biết người trốn trong đại sảnh là ai, nói cách khác, là tên ngu xuẩn nào.
Hơn nữa ông ta cũng không phục, bởi vì đây là bang hội của ông ta, ngoài cửa đều là người của ông ta. Ông sáu Lục cảm thấy Hạ Phác Đình quá manh động, nếu đánh thật, chỉ bằng mấy vệ sĩ của anh thì họ cũng không thể thoát ra ngoài được.
Nhưng hôm nay xác định là ngày để ông ta mở rộng tầm mắt.
Trong khoảnh khắc Hạ Phác Đình nhào tới, Tô Lâm Lang lấy xe lăn qua rồi lật lại, quỳ xuống đất, cô lắp ráp một khẩu AK ngay trước mắt ông sáu Lục, sau đó lại lấy túi xách rồi mở ra. Túi xách phụ nữ nhỏ xinh mà nặng trĩu, bên trong chẳng có gì khác ngoài đạn.
Cô chỉ cần nhiều nhất ba mươi giây để lắp xong một khẩu AK, cô thong dong nói với ông sáu Lục: “Bảo người của ông ở trong đó ra đây, không thì tôi bắn đấy.”
AK có thể bắn liên tục ba mươi phát đạn, đây là điều súng ngắn không so được.
Có bốn lá chắn thịt che chở, lại có khẩu AK này, cho dù ông sáu Lục triệu tập cả ngàn tên du côn tới chi viện, hai vợ chồng Hạ Phác Đình cũng có thể chiến đấu mà mở đường lao ra ngoài.
Ông sáu Lục cắn răng, cười một cách dữ tợn rồi nhướn mày: “Hay là cô Tô đoán xem đi, cô cảm thấy trong đó có bao nhiêu người?”
…
Hạ Phác Húc cảm thấy đào hôn là quyết định sáng suốt nhất trong đời anh ta, cũng cảm thấy anh cả sợ vợ là đúng.
Anh ta trốn phía sau Bồ Tát, lặng lẽ quan sát bên ngoài. Người phụ nữ mà anh ta đào hôn mặc chiếc áo hai dây màu trắng, váy ngắn màu hồng nhạt, đường cong cơ thể vô cùng nữ tính, hai chân vừa thon vừa thẳng, rất là xinh đẹp.
Nhưng cô khiêng một khẩu AK, đạn đã lên nòng, lúc này thì họng súng đang nhắm thẳng về phía anh ta!
Điều khiến ông sáu Lục hận nhất là, tuy rằng ngu xuẩn, nhưng trong thời khắc mấu chốt không làm rớt dây xích là được.
Vốn dĩ ông sáu Lục còn muốn dùng kế dụ Tô Lâm Lang giết người cho xong, nhưng mà một con dao giết heo bị ném văng ra, “leng keng” một tiếng, sau đó là một khẩu súng.
Hạ Phác Húc bò trên mặt đất, tiến về phía họ: “Anh cả, là em đây, chỉ có mình em thôi!”