.
Chương 247:
Hạ Phác Húc sờ mông, không phải chứ, sao tay lại vàng khè thế kia, anh ta nhanh chân chạy về nhị phòng nhanh như chớp.
Cách ngày, nhóm vệ sĩ của Hạ Thị đều biết chuyện cậu hai bị dọa trong cuộc đọ súng đến ị ra quần.
Quay về Tô Lâm Lang, sau khi cô tắm rửa xong đi ra, ông cụ vẫn còn đang chờ cô nghe điện thoại.
Hạ Trí Hoàn cảm khái: "Nếu Lục sáu ngón có thể rời khỏi quận Nam thật thì bán đảo đã biến thành một ngọn núi Thái Bình khác rồi."
Ở một nơi mà người có thể đứng vững như Cảng Thành, có nhà sẽ không lo không bán được, nhưng những người giàu có đều muốn đồng nhất, muốn một hoàn cảnh xã hội tốt đẹp và an ninh, mà một nơi không có băng đảng khống chế sẽ là chỗ mà người giàu có chọn làm nơi muốn ở lại.
Như vậy, giá nhà cũng có thể cao ngang với núi Thái Bình.
Không nói đến trước mắt đã tiết kiệm được một tỷ, nếu thật sự không có băng đảng, giá trị của bán đảo này có thể lên đến đến mười tỷ.
Ông cụ còn nói: "Đương nhiên, muốn làm cho Lục sáu ngón thật sự rời khỏi quận Nam sẽ không dễ như vậy, Cố Thiên Kỳ nhất định sẽ tìm ông, cũng sẽ tìm Phác Đình, đánh cuộc từ góc độ kinh doanh, việc này trước hết cháu đừng quan tâm tới, để cho Phác Đình đi xử lý, nếu nhà họ Quý hoặc nhà họ Cố mời cháu tới nhà ăn cơm, hoặc là tham gia các hoạt động, cháu khoan hãy đi, tránh cho bị nhận những cơn giận vô cớ."
Cố Thiên Kỳ là ông cụ Cố.
Ông nội của ông ta từng làm đầu bếp lớn ở doanh trại quân đội Hồng Kông, hầu hạ vài vị thống đốc Cảng, cha ông ta thuận theo thời thế mở ra nghề kinh doanh gia vị, bán cà ri, dầu hàu, ớt, dựa vào con đường vận chuyển qua biển của công ty Đông Ấn lúc trước, sau đó phát triển khắp toàn cầu.
Không giống ông cụ nhà họ Quý tới tám mươi tuổi mới được trao tặng huân chương cống hiến đặc biệt, những người cùng thế hệ với cha của Cố Thiên Kỳ đã được phong tước hiệp sĩ . Mà sau lưng các băng đảng thật ra đều có chỗ dựa từ người giàu có, chỗ dựa vững chắc của ông sáu là Cố Thiên Kỳ.
Kinh doanh không giống như chiến trường, chỉ có hai bên đối địch, liều mạng thì sẽ thắng mà nó chỉ nói tới tiền, tới lợi ích.
Ông cụ Cố vốn là ngồi im nhìn người khách tranh đấu, làm người chứng kiến thôi.
Nhưng hiện tại, từ lúc Long Hổ Đường bị Hạ Thị đánh ngã, chẳng khác nào con chốt của ông ta bị ngã, lợi ích của ông ta cũng sẽ bị hao tổn, ông ta muốn đấu với Hạ Thị như thế nào đó là chuyện của bọn họ, Tô Lâm Lang không quan tâm.
Về phần cơn giận vô cớ mà Hạ Trí Hoàn nói thì có lẽ là sợ ông cụ Cố tức giận, muốn tìm một trường hợp công khai cố ý làm khó dễ cô, loại chuyện này lại càng không có khả năng, bởi vì trừ khi có một lợi ích nào đó vô cùng lớn cần tranh thủ, nếu không thì Tô Lâm Lang cũng không cần đặc biệt chạy ra xuất đầu lộ diện, đối phó với mấy người rảnh rỗi.
Đánh nhau cả một ngày, cô cũng rất mệt, nên lên giường nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm ngày kế, rốt cục có thể bỏ xe lăn qua một bên, cậu cả Hạ dùng nạng sóng vai đi tham dự cuộc họp của hội đồng quản trị cùng vợ, lại bớt chút thời giờ thương lượng với vợ xem nên làm thế nào với Hạ Phác Húc bây giờ.
Nếu thật sự muốn hợp tình hợp lý đuổi ông sáu Lục đi thì bọn họ nhất định phải xử lý Hạ Phác Húc, nhưng nên xử lý anh ta như thế nào?
Tô Lâm Lang nói: "Để em làm cho, em cam đoan xử lý làm cho ông sáu vừa lòng."
Lúc này hai người đang đứng trong thang máy, tuy rằng cậu cả Hạ chống nạng nhưng anh đương nhiên cao hơn vợ mình nhiều, anh mặc vest mang giày da, gần tóc mai có một vết sẹo dài, không tao nhã như lúc để tóc dài trước kia, nhưng cũng không lộ rõ tình trạng không khỏe vốn có, cảm giác vừa dịu dàng vừa hiền hòa giống như anh vừa trải qua một sự đau thương.
Anh nói với vợ đang đứng ở bên cạnh: "Nó không giống như Lê Hiến và tên du côn A Thái, tính tình không xấu, cho nên..."
Một tay cậu cả Hạ chống nạng, tay giơ lên giơ xuống, nhìn có vẻ như đang luống cuống.
Tô Lâm Lang là người thẳng tính, thấy vẻ mặt của chồng khó xử, hiểu được : "Anh Phác Đình, anh đang sợ em sẽ đá nát tinh hoàn của Hạ Phác Húc sao?"
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai hàng người đang đứng đợi bọn họ, cậu cả Hạ vội vàng lớn tiếng ho khan để át tiếng.
Đúng là anh sợ vợ mình sẽ đá nát tinh hoàn của em trai, thực sự sợ, hơn nữa anh cảm thấy tuy rằng Hạ Phác Húc ngu ngốc, nhưng cũng không đáng phải bị vậy, tất nhiên, loại chuyện này không thể nói ở bên ngoài.
Cậu cả Hạ sợ vợ, anh ăn nói khép nép: "Tóm lại, đừng làm cho nó quá thảm."