.
Chương 252:
Nếu như Tô Lâm Lang đang có thân thể ở thời kỳ tinh tế, cô sẽ có tinh thần lực, kiểu yếu đuối như Hạ Phác Đình sao có thể lại gần cô được.
Đương nhiên, hiện giờ, cô muốn phản kháng người đàn ông đang nằm trên giường này cũng dễ như trở bàn tay, nhưng Hạ Phác Đình là bệnh nhân, nếu như cô đánh anh thật, e là anh sẽ không chịu nổi một cước.
Ăn no rửng mỡ, câu này là đang nói anh đấy.
Cô muốn rút tay ra, anh không những không bỏ mà lại còn nắm chặt hơn, tới nỗi tay cô cảm thấy đau đớn, nhưng mà vẫn may là anh lập tức nói lời xin lỗi.
Nhưng cô đang định nâng đầu gối lên, anh đã ủn chân qua, tiện thể đè cả người lên.
Tô Lâm Lang có hơi tức giận, nhưng nghĩ đến số tiền quyên góp trị giá bốn trăm triệu, được rồi, tạm thời nằm xuống vậy, xem rốt cuộc anh muốn làm cái gì.
Ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Hạ Phác Đình đã từng nghĩ rằng ôm cô gái nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ này sẽ có cảm giác như thế nào, mà hôm nay cuối cùng anh đã được như mong muốn, anh mạnh mẽ hôn cô, phủ môi lên bờ môi mềm mại của cô gái.
Tô Lâm Lang đã nổi điên, đang định cho anh một đạp, thế nhưng người đàn ông lại nghiêng đầu, vùi mặt vào hõm vai cô.
"Anh Phác Đình?" Cô đẩy anh một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ anh lại ngất à?
Giơ tay ra sờ trán, sợ anh lại lên cơm sốt rồi lại ngất xỉu, cô vội hỏi: "Anh không sao chứ?"
Đêm hôm phải gọi bác sĩ, một lần đã đủ rồi, cô không chịu nổi nữa đâu.
Cuối cùng Hạ Phác Đình cũng ngẩng đầu lên, cười cười, khẽ vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán em gái, tỉ mỉ quan sát.
Lông mày cô không phải là kiểu mảnh nhỏ, tô đậm kiểu Cảng Thành đang thịnh hành hiện giờ, mà để mọc tự nhiên, lông mày rậm mà khí khái, đôi mắt lại to tròn, là kiểu mắt cười, đầu mũi cũng tròn, đôi môi đầy đặn giống như cánh hoa vừa hé mở, lúc này đang khẽ nhếch lên, tỏa ra hương thơm, mà khuôn mặt cô tràn đầy lo âu, nhìn anh chăm chú.
Đôi mắt long lanh trong suốt sáng ngời, bên trong chỉ chứa mỗi bóng hình của anh.
Đây là người vợ định mệnh của Hạ Phác Đình, từ ngày cô sinh ra, đã đã được hứa hôn cho anh.
Khi anh còn rất nhỏ ông nội anh đã từng nói, đó là một cô bé cực kỳ đáng yêu, ông nội còn nói, nếu như không có cha của cô, thì sẽ không có Hạ Thị sau này, cho nên một nửa Hạ thị là thuộc về cô.
Giờ phút này, đôi mắt của em gái tràn đầy lo âu nhìn về phía anh.
Cậu cả Hạ khom người xuống, có chút vụng về, kìm nén sự sốt ruột vội vã, áp bờ môi mỏng lên làn môi mềm mại của cô, đưa lưỡi ra, lưỡng lự trong chốc lát, rồi lại khéo léo đẩy ra, muốn nếm thử sự ngọt ngào của cô.
Nhưng trong mắt cô tràn đầy sự từ chối, nghiêng đầu theo bản năng, còn giãy giụa, cậu cả Hạ cũng lập tức buông ra.
Anh dịu dàng nói: "Không phải đâu, anh cũng chỉ muốn hôn em, ôm em thôi."
Nếu thật sự muốn làm gì đó thì anh cũng phải khỏe hẳn, cô cũng phải đồng ý mới được.
Tô Lâm Lang giơ tay xoa trán cậu ấm nhà giàu, hỏi: "Còn thấy choáng váng không, hay là gọi bác sĩ nhé?"
Tuy sức khỏe yếu ớt chưa khỏi hẳn, nhưng Hạ Phác Đình vẫn bò dậy, hỏi: "Em biết lần đầu tiên anh thấy em là ở đâu không?"
Nếu như người này có ngất đi thì cũng thôi, nếu mà còn không ngất, cứ mãi khiêu chiến giới hạn của cô, Tô Lâm Lang sợ mình sẽ đạp anh ngất xỉu.
Cô nhẫn nhịn nói: "Không phải là ở nhà em à?" Dù gì thì anh cũng giúp cô mai táng cha, kìm chế một chút đi, cô thầm nói.
Hạ Phác Đình lắc đầu: "Là ở trong vườn mía, em chặt rất nhiều mía, trên cái gì đó đen thui..."
"Cái đó gọi là máy kéo, của hãng Sany, là sản phẩm của Đại Lục chúng ta." Tô Lâm Lang sửa lại lời anh.
Ngón tay Hạ Phác Đình mân mê môi vợ, nói: "Sau đó em khiến cho nó gào rú, lái nó ra ngoài."
Ban đầu khi anh mới tới nông trường, đến xem vợ tương lai, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi họa tiết hoa nhí có mảnh vá, đang quơ đao trong ruộng mía, trong nháy mắt từng đám binh lính bị cô vật ngã rào rào trong ruộng mía, cột chặt lại, sau đó cô đi ngang qua anh, một tay rung lắc chiếc máy kéo khổng lồ, chở mía nghênh ngang rời đi.
Trong mắt Hạ Phác Đình, cô chưa từng thay đổi, thần thái, ánh mắt lúc đó đều giống hệt như hiện giờ.
Chắc là ban đầu có lẽ muốn cố gắng che giấu thân phận đặc công quân giải phóng Đại Lục của mình, cho nên mới không nói gì.
Tô Lâm Lang nghe xong thì buồn cười: "Cho nên lúc đó anh đã thích em rồi à?"
Thật ra thì cô lại nhìn bằng con mắt khách quan, việc kết hôn giữa những gia đình giàu có có rất ít tình cảm chân thật, dù là vợ chồng Hứa Uyển Tâm và Hạ Chương tình sâu nghĩa nặng, nhưng cha Hứa Uyển Tâm là người có công giúp đỡ Hạ Trí Hoàn gây dựng sự nghiệp, hiện tại chú của bà đang là giám đốc của Hạ Thị.
Tô Lâm Lang sẽ không tin một cậu ấm từ nhỏ đã đi khắp thế giới, tốt nghiệp trường danh tiếng còn sống trong nhung lụa lại thích một cô gái ngốc nghếch, chặt mía ở trong nông trường.