.
Chương 260:
Những năm bảy mươi tám mươi, Cảng Thành xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc. Đặc điểm rõ rệt nhất là phần lớn đều xảy ra sau những bữa tiệc, giống như việc Hạ Phác Đình bị bắt đi ngay sau lễ cưới.
Nguyên nhân là do những bữa tiệc lớn là lúc dễ kiểm tra bộ máy an ninh nhất.
Dĩ nhiên, Tô Lâm Lang không phải tên bắt cóc, cô không thể nào chạy đến bữa tiệc để bắt cóc người ta.
Hôm nay cô tham gia một bữa tiệc từ thiện, cũng chỉ có một mục tiêu là quyên góp tiền, có thể góp bao nhiêu thì góp nhiêu.
Việc khảo sát khâu an ninh cũng chỉ do cô tiện tay làm, xem thử khả năng an ninh của nhà họ Cố thế nào, cũng tiện thắt chặt an toàn cho nhà họ Cố. Dù sao thì Tô Lâm Lang cũng không hy vọng bất kỳ ai phải trải qua việc bị bắt cóc.
Hơn nữa, Hứa Uyển Tâm đã từng là một trong những người cao quý nhất Cảng Thành, nhưng Phương Văn Tấn đã để lại bóng ma trong lòng bà. Nếu bây giờ bắt bà đối mặt với ống kính thì sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý, bà không thể nào dự những bữa tiệc công khai nữa.
Mà khi bà dốc hết tâm huyết lên người con dâu, Tô Lâm Lang cũng không cần bận tâm về hình tượng của mình nữa.
Chiếc váy dự tiệc mà mẹ chồng cho cô mặc hôm nay cũng không phải kiểu đặc biệt rườm rà, bồng bềnh hoa lệ kiểu phương Tây. Đó là một chiếc váy dài bằng tơ lụa đính đá quý xanh, có phần dây thắt eo.
Màu xanh lá cây nhìn rất ấn tượng, không những có màu sắc chói mắt, chiếc váy này cũng rất bạo khi để lộ lưng rất nhiều.
Cô còn đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo có thể trị giá bằng một tòa nhà của bà nội. Khi Tô Lâm Lang cởi áo khoác đi về phía trước, ánh mắt của hai vệ sĩ cứ dán vào cô, súng cũng cứ thế bị lấy mất.
Tô Lâm Lang chỉ mặc một chiếc váy dài rất thu hút, tuy không lên tiếng, nhưng trong nháy mắt đã khiến mọi người kinh ngạc.
Các quý cô, quý bà ở đây đều mặc váy dạ hội, khắp nơi đều là những trang phục lộng lẫy. Nhưng ngay khi chiếc váy màu xanh này xuất hiện, tất cả phụ nữ ở đây bỗng cảm thấy quần áo trên người mình không đẹp nữa, họ vây quanh cô.
Tô Lâm Lang chỉ biết bà chủ Quý Trương Mỹ Linh, cô liền lại chỗ bà ta: "Xin chào bà chủ Quý."
Cô còn cố ý nói: "Phác Đình bị ông nội Cố gọi đi rồi, tôi đi một mình nên không quen biết ai, bà có thể giới thiệu giúp tôi được không?"
Trương Mỹ Linh quay đầu: "Bà Cố, người giúp việc nhà bà đâu, tại sao cô Tô đã tới đây rồi mà không ai đón tiếp vậy?"
Có một người gọi là bà Trương, hiện tại đang ngồi cùng bà Cố. Bà ấy còn có thân phận rất đặc biệt, chính là con dâu của ban quản trị ngôi trường quý tộc tư nhân duy nhất trên núi, cũng là vợ của hiệu trưởng trường Cố Khải Toàn đang học.
Bà ấy cũng nhìn bà Cố: "Hôm nay mở tiệc, chẳng lẽ bà không họp những người giúp việc lại rồi huấn luyện bọn họ một chút sao?"
Những ngôi sao hay người trong giới giải trí không có tư cách tham dự những buổi tiệc như tối nay. Tất cả khách mời đều là nhân vật có mặt mũi trên thương trường hoặc trong giới chính trị Cảng Thành, bữa tiệc sẽ là một thử thách đối với những người giúp việc, cũng là để kiểm tra năng lực quản lý và làm việc của bà chủ trong nhà.
Hôm nay là lần đầu tiên cháu dâu nhà Thị trưởng Hạ ra ngoài tham gia tiệc tối.
Mà nhà họ Cố là gia đình chú trọng gia phong truyền thống nhất ở đất Cảng Thành, giờ lại thất lễ đến mức không có một người giúp việc nào ra đón khách thì có ổn không?
Thật sự là vứt sạch mặt mũi.
Nhưng cũng may khách khứa trong phòng đều là phái nữ, mấy người đàn ông ở phòng khách nhỏ bên kia vẫn chưa biết gì nên không cần sợ.
Lo sẽ quấy rối đến những người đàn ông phòng bên, bà Cố vội vàng đứng lên, muốn đi đón tiếp.
Nhưng ngay lúc này, con trai bà ta là Cố Khải Toàn đang chơi bóng bàn lại đột nhiên ngẩng đầu, sau đó cậu ta hô to: "Oa, chị dâu tới!" Cậu ta còn nói: "Hôm nay chị tươi xanh thế, à không, thật là trắng, không không không, chị thật là đẹp!"
Cậu ta lại càng lớn giọng hỏi mẹ mình: "Mẹ, con đã nói nếu người nhà họ Hạ tới thì phải báo cho con mà, tại sao lại yên tĩnh thế?"
Hạ Phác Chú mới lấy được súng từ vệ sĩ, thật đúng là trộm được, lúc này cậu ta đang dương dương đắc ý.
Cậu ta tiến lên, cố ý nói lớn tiếng: "Cố Khải Toàn,cậu có ý gì không vậy, không phải nhà cậu đặc biệt mời bọn tôi tới sao. Tại sao đến một người đứng ngoài cửa đón cũng không có, làm bọn tôi đậu xe cũng mất thời gian, hừ!"
Cố Khải Toàn còn nhỏ, là một cậu ấm rất để ý mặt mũi, cậu ta lại càng lớn giọng: "Mẹ, quản gia Cổ đâu, mẹ mau gọi ông ấy đến đây xin lỗi chị dâu con đi, thật là quá đáng!"
Cậu ta quậy lên, tiếng ồn ào náo động đến phòng khách nhỏ.