.
Chương 272:
Đã nhận được quyên góp, người nhà họ Hạ cũng trở về nhà.
Cố Khải Toàn là thật tâm thích chị dâu, bởi vì không tiếp đãi cô chu đoán, trong lòng áy náy, cậu ta muốn đích thân ra ngoài hộ tống, mà cậu ta vừa ra khỏi cửa, quản gia, đội trưởng đội vệ sĩ, đến cả vợ chồng Cố Trấn Đông cũng đi theo.
Vậy nên khi Tô Lâm Lang đến thì im lặng, nhưng khi rời đi thì được cả nhà họ Cố ra tiễn, rất long trọng.
Vừa lên xe, Hạ Phác Chú và Hứa Thiên Tỉ kể lại sinh động quá trình trộm đồ cho Hạ Phác Đình nghe.
Mặc dù Hạ Phác Chú không biết Trương Hoa Cường đã theo dõi Cố Khải Toàn, cũng cảm khái một câu: "Anh cả, với đội bảo an kém cỏi đó của nhà họ Cố, Trương Hoa Cường thật sự muốn bắt cóc Khải Toàn, hắn có thể bắt được mười lần!"
Hạ Phác Đình đang nhìn vợ, cô mặc áo vest của anh, ngồi ở ghế phó lái.
Anh nói: "Đáng tiếc."
Hạ Phác Chú không hiểu anh cả nói gì, cậu ta hỏi: "Anh, đáng tiếc cái gì vậy?"
Hạ Phác Đình nói: "Anh vốn có thể khiến giá trị sản lượng của nông trường quốc doanh huyện Đam lên hàng triệu, đáng tiếc!"
Hạ Phác Húc cũng gọi điện về nhà, khóc lóc kể lể, nói anh ta phải ăn dưa muối, bánh ngô, ở nông trường khổ không chịu được, còn nói người ở nông trường đều rất nghèo, có đứa nhỏ bảy tám tuổi, mà chưa từng được uống nước có ga.
Hạ Phác Chú còn khờ dại, cậu ta nói với anh trai: "Hay là chúng ta đón anh hai về đi, đưa cả người ở nông trường đến Cảng Phủ, không phải chúng ta có nhà xưởng sao, để cho bọn họ đến nhà xưởng làm công, kiếm được chút tiền."
Đặc công quân giải phóng của cậu cả Hạ quay đầu lại hỏi: "Anh Phác Định, muốn giá trị sản lượng của nông trường quốc lên hàng triệu, sợ là không có khả năng đúng không?"
Dạy người lấy cá, không bằng dạy người bắt cá, nhưng nên bắt cá thế nào, đến cả Tô Lâm Lang cũng không hiểu, phải hỏi Hạ Phác Đình.
Dù sao anh chuyên làm về tài chính, đến cả ông cụ Cố cũng thừa nhận bản thân kiếm tiền không bằng anh.
Hôm nay cậu cả Hạ cũng mặc lễ phục, anh cởi áo vest ra, là áo sơ mi trắng tinh khiết, anh cười, khiến vết sẹo ở trán co lại, anh nói: "Có thể là có thể, thế nhưng..."
Anh lại sửa miệng hỏi: "Thiên Tỉ, em lái xe nhanh như vậy làm gì, muốn đưa nhau đi gặp Diêm Vương sao?"
Hôm nay Hứa Thiên Tỉ trộm được bội súng của vệ sĩ nhà họ Cố, tâm trạng rất phấn khởi, không nhịn được lái xe nhanh.
Anh họ nhắc tới, cậu ta mới phát hiện tốc độ xe đã lên đến tám mươi ki lô mét một giờ, vội vàng giảm tốc độ.
Về đến cửa nhà, cậu cả Hạ đỡ thắt lưng nói: "Em gái lên giường chờ anh trước, lát nữa chúng ta nói sau."
Bây giờ cậu cả Hạ đã không cần dùng đến vệ sĩ, anh có thể tự tắm rửa, mù ngắt quãng cũng tốt hơn rất nhiều, mọi người trong nhà đều biết ánh mắt của anh đã khoẻ lại, chỉ không công bố với truyền thông mà thôi.
Cho dù Tô Lâm Lang không ngủ với anh cũng không sao, hơn nữa cô cũng thích ngủ ở tầng hai hơn, vậy nên mấy ngày nay cô đã bảo giúp việc người Philippines dọn dẹp phòng ngủ trên tầng, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ dọn lên.
Nhưng tối nay cô vẫn phải ở dưới tầng, trùng hợp cô nghe được Hạ Phác Đình cãi nhau với ông cụ Cố, có lẽ trong lòng anh đã có kế hoạch hợp tác với nhà họ Cố để cùng nhau kiếm tiền ở nông trường quốc doanh, cô tắm rửa xong cũng không ngủ ngay, vừa đọc báo, vừa chờ cậu Hạ quay lại.
Bởi vì vận tải hàng hải của Hạ Thị đều ở Nam bán cầu, bây giờ đã là mười một giờ đêm, Hạ Phác Đình phải họp video, hơn nữa thật ra tính tình anh rất tệ, Tô Lâm Lang chờ lâu, đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe thấy anh trách mắng cô hầu người Philippines: "Tôi đã nói rồi, nếu cà phê Lam Sơn thì phải bảy mươi hai viên, cô pha cái gì vậy, quá nhạt!"
Dù sao cũng là con nhà giàu, ăn, mặc, ở, đi lại, Hạ Phác Đình đều rất bắt bẻ, quả thật là người cuồng chi tiết.
Đêm nay người trực là cô hầu người Philippines, nói: "Hay tôi pha cho ngài một ly khác?"
Hạ Phác Đình nổi giận đùng đùng: "Tôi sắp đi ngủ rồi, cô pha cà phê cho tôi?"
Anh họp qua video cần uống cà phê để nâng cao tinh thần, giờ đã họp xong rồi, buồn ngủ, còn uống cà phê cái gì.
"Lần sau nhớ rõ, chỉ cần là cà phê Lam Sơn nhất định phải cho bảy mươi hai viên!" Từ trước đến nay anh đều không kiên nhẫn với người giúp việc, nhưng khi vào phòng ngủ, nhìn thấy vợ, giọng lại dịu dàng: "Em gái vẫn chưa ngủ?"