.
Chương 282:
Kể từ năm 1982, ở Âu Mỹ đã phát triển một phương thức quản lý tài sản gọi là quỹ tín thác gia đình, ông cụ muốn làm một cái.
Đúng lúc ông ta có năm trăm triệu tiền nhàn rỗi, bây giờ ông ta có hai lựa chọn, một là mua một miếng đất trống, hai là thành lập một quỹ tín thác gia đình, để lại cho cháu trai.
Mà liên quan đến việc kiếm tiền, quản lý tài sản, ông ta đã đặc biệt hẹn Hạ Phác Đình để bàn bạc.
Hạ Phác Đình cũng không giấu giếm, thật lòng nói: "Lập quỹ tín thác sẽ tốt hơn đối với Khải Toàn, nhưng sẽ gây trở ngại cho việc làm ăn kinh doanh của chú Trấn Đông, hơn nữa Cố Thị cũng sẽ dừng bước ngay tại đây, không thể nào phát triển thêm được nữa."
Ông cụ cố thở dài: "Chú Trấn Đông của cậu khiến tôi quá thất vọng." Ông ta lại nhỏ giọng nói: "Cậu biết đấy, nó bị Lý Phụng Gia mê hoặc, đi du lịch Châu Âu đã tiêu hết hai triệu, nó có vợ rồi đấy, cha vợ của nó rất có máu mặt ở Malaysia, chúng tôi bắt buộc phải cho người ta thể diện, nhưng nó cứ phải đi lăng nhăng bên ngoài!"
Các phú ông lớn tuổi háo sắc cũng có chừng mực, chỉ háo sắc chứ không tiêu tiền bừa bãi, nhưng đến đời thứ hai, đời thứ ba thì lại khác.
Ngoài mặt thì trông Cố Trấn Đông khá quy củ, thực chất ông ta thường xuyên âm thầm tiêu tiền bừa bãi cho các ngôi sao nữ.
Cha vợ của ông ta là giang hồ ở Malaysia, bây giờ vẫn chưa biết nhưng một khi biết được ông ta lặng lẽ nâng đỡ ngôi sao nữ thì chắc chắn sẽ trừng phạt ông ta, nói không chừng còn bắt bà Cố ly hôn với ông ta nữa.
Ông cụ vẫn chưa từ bỏ quyền quản lý, một khi ông ta giao quyền lại thì Cố Thị sẽ lập tức sụp đổ!
Cũng bởi vì như thế nên ông ta mới nghĩ đến việc thành lập quỹ tín thác, để lại tất cả tài sản cho các cháu trai.
Hạ Phác Đình dừng cây nạng lại và nhìn ông cụ: "Thật đáng tiếc."
Ông cụ Cố cười hỏi: "Tiếc cái gì?"
"Nếu bây giờ ông tiến quân vào Đại Lục, ba mươi năm sau tài sản của ông sẽ tăng trưởng ổn định, chỉ cần Khải Toàn yên phận thì có thể đảm bảo cậu ta giàu có cả đời, đây mới là lựa chọn tốt nhất!" Hạ Phác Đình nói.
Ông cụ Cố có thể kiếm ra tiền thì đương nhiên là khôn khéo.
Nhưng sự khôn khéo của ông ta lại không nhiều, ông ta chắp tay quay lại cười: "Tôi biết ngay mà, cậu chịu đi cùng một lão già như tôi cả buổi tối chắc chắn là có ý đồ, quả nhiên, hừ, nhỏ gái Bắc kia..."
"Ông có thể gọi cô ấy là Lâm Lang hoặc là bà Phác Đình, nhưng không được gọi cô ấy là nhỏ gái Bắc, nếu không sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa." Hạ Phác Đình mạnh mẽ ngắt lời ông cụ.
"Được được được, vợ cậu dùng súng nhưng cậu lại không, cậu cố tình dụ dỗ ông cụ như tôi, muốn tôi đầu tư tiền vào Đại Lục chứ gì, hừ!"
Ông cụ Cố thở dài: "Năm đó một người anh họ của tôi bị người ta dùng dây nịt da đánh chết, sau khi biết chuyện tôi đã thề rằng cả đời này tuyệt đối sẽ không bước chân vào đất Đại Lục, càng không làm ăn buôn bán với bọn họ, tôi nói được làm được!"
Ông cụ có được một con đường buôn bán được trời cao ưu ái, nhưng ông ta đã quá già, quá cố chấp, không thuyết phục được.
Quá muộn rồi, chân của Hạ Phác Đình không tiện, chống nạng bước đi lại mệt, anh vừa định tạm biệt thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên nên bắt máy.
Vừa nghe thấy vợ mình gọi đến thì anh lập tức nói: "Anh sẽ về nhà ngay!"
Anh tưởng rằng mình về nhà quá muộn nên vợ tức giận, nhưng hình như vợ anh không cùng tần số với anh, cô hỏi: "Anh Phác Đình, gần đây sổ sách nhà ai có năm trăm triệu tiền mặt vậy?"
Ông cụ Cố vẫn còn đang chậm rãi đi dạo trong chuồng ngựa, từ trước đến nay ông ta luôn thích cá cược đua ngựa, ngày mai có một trận đua nên tất nhiên ông ta muốn xem ngựa của các nhà khác, để dự đoán xem mình có bao nhiêu phần thắng.
Hạ Phác Đình nói: "Nhà họ Cố!" Hôm nay bọn họ bàn bạc về việc làm thế nào để quản lý năm trăm triệu tiền mặt của nhà họ Cố!
Vốn dĩ Tô Lâm Lang muốn bảo Hạ Phác Đình nói với ông cụ Cố rằng Trương Hoa Cường đã để mắt đến ông ta.
Thế nhưng vừa nghe thấy anh đang ở trường đua ngựa, cô liền tổng hợp các tin tức lại rồi cúp máy, gọi vệ sĩ: "A Quý!"