.
Chương 296:
Tô Lâm Lang không hiểu lắm: “Tặng cho cô ta thì cô ta sẽ kết hôn với đối phương sao?”
Lương Nguyệt Linh nói: “Đó đều là đàn ông đã có vợ, đương nhiên là bao nuôi cô ta, ai sẽ bỏ vợ bỏ sự nghiệp mà kết hôn với cô ta chứ.”
Nghe được một ít chuyện phiếm, Tô Lâm Lang không khỏi có chút lo lắng, sợ ông cụ không lấy được chuỗi triều châu đó.
Quả nhiên, khi chuỗi triều châu được đưa lên sân khấu, người đấu giá còn đang giới thiệu, đã có một nhóm người đàn ông giơ cao bảng số.
Lý Phụng Gia là một người rất đẹp, cô ta có một ánh mắt đa tình, lại có khuôn mặt lai rất xinh đẹp, chỉ cần liếc nhìn từng người đàn ông đã khơi dậy bản năng cạnh tranh của họ.
Nhưng những người theo đuổi cô ta ngoại trừ vô năng nhị đại* như Cố Trấn Đông thì còn có nhóm người giàu lên nhờ giao dịch chứng khoán, đương nhiên họ không giàu có bằng ông cụ Cố Thiên Kỳ, người rất giàu có, nắm giữ con đường mậu dịch to lớn với Vương quốc Anh.
Hôm nay Tô Lâm Lang đã được mở rộng tầm mắt khi chứng kiến phong cách giành đồ của người giàu.
Người đầu tiên giơ bảng là Lương Tùng, người đứng đầu của Cửu Long Thành hiện nay, với hàm răng kim loại, cười nói: “Một trăm vạn.”
Ông cụ Cố giơ bảng: “Hai trăm vạn.”
Cả hội trường đồng loạt hít một hơi thật sâu, người đứng đầu của Cửu Long Thành cũng hoảng sợ cất giấu hàm răng kim loại, không dám cười nữa.
Tiếp theo là một thương gia trung niên vừa mới giàu lên từ chứng khoán, cân nhắc nói: “Hai trăm hai mươi vạn.”
Ông cụ Cố đứng dậy, ánh mắt lướt qua toàn bộ hội trường, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Phụng Gia, giơ bảng: “Bốn trăm bốn mươi vạn!”
Người khác tăng giá, ông cụ Cố sẽ nhân đôi, nhân ba liên tục, khiến cả hội trường không biết nói gì.
Lý Phụng Gia càng bị ông cụ Cố nhìn chằm chằm đến mức không chịu nổi, đành phải đứng dậy rời khỏi hội trường sớm.
Chuỗi triều châu của Hoàng hậu hiển nhiên thuộc về Tô Lâm Lang.
Tất nhiên, ông cụ Cố cũng không tầm thường đến mức trao trang sức cho cô ngay tại chỗ, mà sẽ dặn dò người làm khi chuyển nhượng trang sức trực tiếp đăng ký tên Tô Lâm Lang, sau khi hoàn tất thủ tục sẽ cử người đưa đến nhà họ Hạ.
Chuyện đã xong, ông cụ Cố còn cười nói: “Chúng ta ngồi cùng bàn ăn tối nhé, tôi dẫn cô đi gặp chủ tịch hội đồng quản trị Tổng hội từ thiện - ông Tiền Đức Man, chắc cô biết Ngân hàng Hắc Mã chứ, ông ấy là tổng giám đốc, hiện tại Tổng hội từ thiện chỉ có thể quyên góp cho Đại Lục khoảng ba mươi phần trăm, chúng ta có thể cố gắng một chút để tăng lên.”
Tô Lâm Lang biết ngân hàng Hắc Mã, trước đây khi đấu thầu bán đảo Hồng Sơn, người Do Thái tên Heller vô tình bị ngã chết chính là quản lý của ngân hàng Hắc Mã.
Mà ngân hàng Hắc Mã cũng là một trong những đại diện của tập đoàn tài chính Anh.
Có thể thấy, vì vụ án trường đua ngựa, ông cụ Cố đang cố gắng hết sức để trả ơn bằng việc từ thiện.
Lý do ông ta làm như vậy cũng là để thể hiện thái độ ủng hộ Anh và từ chối hợp tác với Đại Lục.
“Chính phủ Cảng Thành hiện nay không tốt, nhưng nếu quay về sẽ chỉ tệ hơn, một khi quay về, tôi sẽ di cư cả nhà, vậy hãy cố gắng thêm một khoản tiền quyên góp cho Đại Lục đi. Cô nói đúng, tiền quyên góp là cho người dân, không phải cho chính trị gia.” Ông cụ Cố lại nói.
Tô Lâm Lang thực sự cảm thấy thổn thức.
Từng là một vị tướng, cô hiểu rõ nhất bất kể giàu hay nghèo, thứ người dân cần nhất là luật pháp nghiêm minh và môi trường sống ổn định. Bản chất của con người là tìm lợi ích và tránh những thứ có hại, lý do ông cụ Cố không muốn hợp tác, cô không thể phản bác.
Điện thoại reo, Tô Lâm Lang nói: “Tôi không ăn nữa, tối nay tôi còn hẹn, lúc khác chúng ta nói chuyện.”
Bữa tiệc tối nay cô không tham gia, Hạ Phác Đình cũng vậy.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tiểu Băng Nhạn, nên mọi người cùng nhau đến bệnh viện để cùng Hạ Chương đón sinh nhật cho cô con gái nhỏ đáng yêu nhất nhà.
Tô Lâm Lang tưởng là Băng Nhạn gọi điện hỏi cô khi nào về, nhưng khi bắt máy, lại là Hạ Phúc Húc.
Có lẽ vì lo lắng người nhà quan tâm thờ ơ với anh ta nên anh ta đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Xác nhận là Tô Lâm Lang, người chỉ biết ăn chơi nức nở: “Lâm Lang, tôi muốn nói với chị một câu từ đáy lòng.”
Tô Lâm Lang nói: “Yên tâm chờ ở đó, tôi sẽ cứu cậu. Cậu nói chuyện như vậy không sợ bị phát hiện sao?”
Hạ Phác Húc đang ở cùng Diệp Khánh Vinh, hôm nay hiếm khi Diệp Khánh Vinh uống rượu, nên anh ta đã chuốc say hắn để gọi điện thoại.
Anh ta không tin Tô Lâm Lang sẽ đi cứu mình, vì anh ta đã bị bắt cóc hơn một tuần rồi mà vẫn chưa thấy cô xuất hiện.
Hơn nữa, Diệp Khánh Vinh không muốn giết anh ta, chỉ muốn tống tiền, nhưng lại không thể thay đổi được chuyện Trương Hoa Cường muốn giết người, cũng khá buồn. Hôm nay uống say, anh ta ôm lấy Hạ Phác Húc khóc nức nở, nói rằng mấy triệu của mình sắp không cánh mà bay.