.
Chương 31:
Là trẻ con thì sẽ luôn nhớ nhà, A Hà lôi ra một cái hộp thiếc nhỏ từ dưới gầm giường, cô bé cất nó vào cặp sách, nói: "Đây là tro cốt của mẹ em."
Cô bé hơi ngượng ngùng hít mũi, còn nói: "Em phải đưa mẹ về nhà!"
Tô Lâm Lang nhìn cô bé, dịu dàng nói: "Em là một đứa bé ngoan."
Mẹ của A Hà là một người phụ nữ lén trốn đến Cảng Thành, lúc đến đây cũng tưởng tượng rất nhiều, muốn sinh con rồi sống những tháng ngày tốt đẹp.
Nhưng hôm nay, bà ấy đã biến thành một nắm tro cốt, được đựng trong một chiếc hộp thiếc rẻ tiền.
...
Khi Tô Lâm Lang đang trò chuyện cùng A Hà, họ nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ vang lên, A Hà nói: "Bọn họ tới."
Cô bé lại giải thích: "Là tên bắt cóc, bọn họ ngồi thuyền máy 8 người nên tiếng động cơ rất lớn."
Tô Lâm Lang nhanh chóng quấn dây buộc cặp sách lại, cầm súng lên rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai là người đứng đầu, tên gọi là gì?"
Trong màn sương mù, có bốn người trên chiếc thuyền máy đang chạy tới, họ đều xăm hình rắn trên chân, bên hông giắt súng.
A Hà cẩn thận phân biệt, run rẩy nói: "Người thứ ba là tên cầm đầu, tên A Suy, hắn bắn súng cực kỳ chính xác."
Đây chính là tên bắt cóc, nhưng chị gái xinh đẹp hình như không sợ chút nào. Cô đeo chiếc cặp sách có giấu tiền và hũ tro cốt lên người cô bé, lau mồ hôi trán, dặn cô bé bảo trọng rồi mới chậm rãi vuốt lại mái tóc rồi tung. Từng nút áo được cởi ra, ngay khi tên bắt cóc đầu tiên bước lên thuyền, cô đã hoàn toàn cởi bỏ chiếc áo sơ mi bằng tơ lụa đắt tiền.
A Hà kinh ngạc, còn cô thì đã xông ra ngoài như tia chớp: "Đừng mà, cứu mạng!"
Trăm ngàn mưu kế cũng vĩnh viễn không so được với mỹ nhân kế.
Vừa đụng phải có, trong bốn tên bắt cóc, có ít nhất có hai tên muốn nếm thử mùi vị của mợ chủ nhà giàu có.
Tên lên thuyền đầu tiên vừa đưa tay che chở người đẹp mới lao ra vừa quay đầu tìm đại ca, mấy chuyện này dĩ nhiên phải được đại ca cho phép.
Hắn ta không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy một cơn đau lạnh như băng vạch qua cổ tay và cổ chân rồi người liền mềm nhũn.
Hắn sờ súng, mới phát hiện trên eo không còn gì.
Cùng với tiếng kêu rên và thét chói tai của hắn, ánh đèn trên thuyền chiếu theo chiếc cổ như thiên nga của cô cái, bộ ngực đẹp như ngọc được bao bọc bởi đồ lót đắt tiền, miêu tả sinh động... Đến khi thấy rõ ánh sáng trên lưỡi dao, cô đã ra phía sau thuyền máy, ánh sáng như điện xẹt phá vỡ bầu trời đêm, tên lái thuyền đang tắt máy nhoài người lên trên tay lái, kêu ầm một tiếng.
Còn hai tên có sức chiến đấu, tên cầm đầu A Suy kêu lên, vừa đưa tay lấy súng thì dao đã kề trên cổ họng.
Ừng ực ừng ực, đó là súng của hắn, hai cây đồng thời rơi vào trong nước.
Mái tóc người đẹp hơi vạch qua ánh mắt A Suy, thoạt quay đầu, ánh mắt cô còn sắc biến hơn dao.
Tô Lâm Lang ngửi được mùi tanh sữa trên người tên cầm đầu được gọi là A Suy này, cô nói: "Chắc anh Suy mới có con nhỉ. Nể mặt nhau chút, tôi thích nhất là hòa bình, mọi người cũng không cần phải để tôi làm khó, bây giờ nói đàn em của anh trói hai người kia lại đi."
Đúng thật là gần đây A Suy quả thật mới vừa có thêm một đứa con, là con trai, mà một khi đã có con, người ta sẽ sợ chết hơn.
Hắn giơ cao tay, hỏi: "A Quỷ đâu?"
"Cũng bị tôi cắt gân chân y như bọn họ vậy, bắt đầu từ bây giờ không thể vận động mạnh nữa, nếu tĩnh dưỡng, nửa năm sau muốn đi bộ cũng không thành vấn đề." Tô Lâm Lang vừa nói thì phát hiện tiếng động khác thường sau lưng. Cô kéo A Suy lùi lại, vừa vặn tiến lên đón lấy tên lái tàu đang giơ súng trong vũng máu.
A Suy mới nhấc chân, Tô Lâm Lang đã đá qua, cả đạn và súng bụp một tiếng bắn tới thành thuyền. Chúng va đập vào bóng đèn lắc lư, rọi lên khuôn mặt như la sát của người đẹp.
"Con mẹ nó, muốn ông đây chết hả?" A Suy quát đàn em: "Tao cấm tất cả bọn mày nhúc nhích!"