.
Chương 313:
Quản lý Tần chống gậy tiến lên, ông ấy kiềm chế kích động nói: "Hai vị vất vả, chúng tôi đều là quân nhân đổi nghề, các phương diện khác không dám nói, nhưng chất lượng sản phẩm, chúng tôi dám dùng huân chương chiến đấu để bảo đảm, sản phẩm đều có chất lượng quân sự!"
Xưởng trưởng Triệu cố hết sức dấu cánh tay cụt, ông ấy tiến lên: "Chỉ cần hai người sẵn lòng hợp tác, chúng tôi sẽ đảm bảo vấn đề sản xuất!"
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ở đây đều là người tàn tật, nhưng tất cả mọi người đều nghiêm túc, quần áo sạch sẽ, mặc dù thái độ khiêm tốn, nhưng sống lưng của bọn họ vẫn luôn thẳng đứng, đứng thẳng đường đường chính chính, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mà trước đó nhìn thấy các nhị thế tổ lột xác, lại nhìn thấy những quân nhân già đã xuất ngũ vẫn mang tác phong quân đội nghiêm túc như vậy, không cần cố ý nói gì, biểu hiện cái gì, hai ông lớn đã thay đổi ấn tượng với quân giải phóng Đại Lục.
Đương nhiên bọn họ chỉ thay đổi thái độ từ chối thẳng thừng, vẫn còn phải tiến hành khảo sát thực tế.
Ông cụ Cố duỗi tay trước tay: "Vậy chúng ta sẽ loại bỏ muôn vàn khó khăn, cố gắng hợp tác!"
...
Ở một bên khác, với tâm lý muốn trêu chọc người khác, một đuổi một chạy, Cố Khải Toàn và Hạ Phác Chú đang thoả thích bắt nạt Quý Đình Phong.
Hạ Phác Chú giơ gáo tương lên muốn cọ vào người cậu ta, Cố Khải Toàn thì nhúng tay vào vại tương rồi vẽ loạn lên mặt Quý Đình Phong, vừa vẽ vừa nói: "Dám gọi bọn tôi là thằng nhóc đầu đường, còn dám chê cười bọn tôi dọn phân, mời cậu ăn cứt được không người anh em?"
Hạ Phác Chú nhe răng cười: "Cho ăn nhiều một chút, để xem cậu ta trở về trường học còn dám nói hưu nói vượn không."
Cố Khải Toàn nhe răng nhếch miệng, hung hăng dùng tương vẽ lên mặt Quý Đình Phong.
Quý Đình Phong mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cậu ta tưởng rằng mình thật sự bị bôi phân lên mặt, cậu ta ngã xuống đất kêu to: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Nhưng đột nhiên hai cậu ấm kia vèo đi, rón ra rón rén đứng sang một bên.
Quý Đình Phong nhìn lại, thấy Tô Lâm Lang đến đây, cậu ta đứng dậy trốn sau lưng cô: "Chị dâu, cứu mạng!"
Tô Lâm Lang lấy khăn tay đưa cho Quý Đình Phong vẫn chưa hoàn hồn lau mặt, cô trừng mắt nhìn hai người kia, bọn họ vội vàng chuồn mất.
Quý Đình Phong nghĩ rằng mình thật sự bị bôi phân, cậu ta buồn bực muốn chết, không ngừng nói: "Tôi muốn ông nội, tôi muốn về nhà."
Tô Lâm Lang an ủi đứa nhỏ này vài câu, dẫn cậu ta đi, cô thuận miệng hỏi: "Đình Phong, có phải ông nội cậu quen Lương Tùng răng vàng không, tôi có việc cần tìm hắn giúp đỡ, cậu có thể giới thiệu giúp tôi không?"
Quý Đình Phong vừa lau mặt vừa nói: "Chị nói đến băng Lưỡi Rìu sao, tìm bọn họ làm việc phải mất tiền."
Tô Lâm Lang cười: "Tôi có tiền, nhưng tôi sợ dùng tiền không đảm bảo được, cho nên muốn nhờ ông nội cậu."
Quý Đình Phong ra sức lau mặt, cậu ta chân thành nói: "Chị dâu, tôi khuyên chị không nên tìm bang Lưỡi Rìu, bởi vì tôi từng nghe ông nội và anh trai tôi nói Lương Tùng chính là con rắn độc, không cẩn thận sẽ cắn chị một miếng, không dùng hắn được."
Bởi vì có sự gia nhập của ông sáu Lục, cuộc tranh chấp của các băng phái trở nên vô cùng gay cấn.
Lương Tùng răng vàng, chính là đại ca của băng Lưỡi Rìu, đám đàn em cũng một vốn một lời ngang nhau, hắn bắt nạt những người trẻ Đại Lục không có bối cảnh, ra tay rất ác độc, chỉ cần thủ hạ của hắn gặp phải người Đại Lục, người đó chắc chắn sẽ chết!
Mà phía sau đại ca của một băng phái luôn có một ông lớn làm chỗ dựa.
Tô Lâm Lang cố ý nói đến chuyện này, đương nhiên không phải thật sự muốn nhờ Lương Tùng làm việc cho.
Mà cô muốn thăm dò từ Quý Đình Phong, xem chỗ dựa sau lưng Lương Tùng có phải nhà họ Quý hay không.
Các băng phái tranh chấp bang hội có thể đánh nhau, nhưng giết người thì không được, trên đường cô trở về nhà mẹ đẻ, gặp phải hai chiếc quan tài, đều là các anh của cô, Tô Lâm Lang có năng lực kiểm soát cảm xúc mạnh, cô không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu.
Cô phải quản chuyện bang Lưỡi Rìu, nếu không chỉ sợ sẽ có càng nhiều người từ Đại Lục đến Cảng Thành phải chết hơn!