.
Chương 334:
Chủ tịch Trương sửng sốt một lát rồi nói: “Nếu các cháu muốn học bài hát tiếng Trung thì có thể kiến nghị với nhà trường, ban giám hiệu sẽ xem xét thêm một vài bài hát tiếng Trung trong sách giáo khoa, được không?”
Cố Khải Toàn cũng có mặt, Hạ Phác Chú dạy cậu ta rất nhiều, nhưng cậu ta chỉ nhớ mỗi một câu, bèn hô lên: “Chúng cháu muốn học lịch sử nước Hoa.”
Trương Mỹ Linh đưa tay lên che ngực, vô cùng bất ngờ: “Đó là Cố Khải Toàn đúng không?”
Cháu trai vàng của nhà họ Cố thốt lên một câu quá đỗi bất ngờ, cậu ta thế mà lại nói muốn học lịch sử nước Hoa.
Nghe cậu ta hô lên, tất cả khách quý và người phục vụ trong bữa tiệc đều đồng thời quay đầu lại.
Một đám học sinh đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc cảm ơn của Chủ tịch, hô hào muốn học lịch sử nước Hoa trước mặt một đám nhân viên công vụ người Anh?
Thấy Cố Khải Toàn nói không rõ, Hạ Phác Chú đẩy cậu ta ra rồi nói: “Ông Chủ tịch, cháu từng tới Đại Lục, gặp PLA, tận mắt nhìn thấy súng đánh giặc của họ, cháu muốn hiểu thêm về họ, muốn học tập những chuyện cũ của của họ ở trường học.”
Quý Đình Phong tiếp lời: “Giương cung bắn chim điêu, phi nước đại qua sa mạc, sống cuộc đời tiếu ngạo thế gian. Ông Chủ tịch, vì sao trong sách lịch sử của chúng ta không có Đại Đường thịnh thế, cũng không có Thành Cát Tư Hãn, chúng ta là người nước Hoa, chúng ta phải học lịch sử nước Hoa.”
Trương Mỹ Linh không có thái độ chính trị, nhưng con trai bà ta dũng cảm nói ra ý nghĩ của mình trước mặt Chủ tịch, hơn nữa còn là một ý nghĩ mà bà ta cho là rất tốt, đây là niềm vui bất ngờ mà chẳng có gì sánh kịp với bà ta.
Bà ta lùi ra sau vài bước, Tô Lâm Lang đưa tay ra đỡ mới không té ngã.
Lúc này Hạ Phác Chú cho Băng Nhạn xuống đất, bảo cô bé đi tìm chị dâu, nhân tiện, thiếu niên nghiêng đầu cười với chị dâu, tay giơ kí hiệu chiến thắng.
Đây chính là “chuyện thú vị” mà Tô Lâm Lang nói với Trương Mỹ Linh.
Thật ra Hạ Phác Chú đã luôn tự hỏi về chuyện này sau khi trở về từ Đại Lục.
Đúng lúc có Quý Đình Phong ở cùng, cậu ta dứt khoát đề cử sách cho bạn, hai người cùng đọc, cùng thảo luận, cứ như vậy rồi đi đến quyết định đưa ra kiến nghị cho nhà trường.
Vốn dĩ hôm nay cậu ta muốn đến sớm, nhưng bởi vì cậu ta còn muốn đưa cả em gái theo, cho nên mới chờ em gái đánh đàn xong rồi mới đến.
Hiện trường rất là xấu hổ, Chủ tịch, giáo viên, các vị khách đều ngơ ngác nhìn nhau.
Đặc biệt là đám nhân viên công vụ da trắng kia, không biết có chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều châu đầu ghé tai bàn tán.
Chủ tịch Trương nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nói: “Có lẽ chỉ có mấy cháu…”
Hạ Phác Chú quay ra cửa rồi vẫy tay: “Mau vào đi, chẳng phải các cậu đều muốn học lịch sử nước Hoa hay sao, vì sao không vào?”
Sau đó, một người, hai người, ba người, có mấy chục học sinh tiến vào.
Lại nói, sau khi trở về từ Đại Lục thì Cố Khải Toàn và Hạ Phác Chú vẫn luôn bốc phét với các bạn học.
Công an Đại Lục bắt Trương Hoa Cường, qua miệng họ thì giống như trời giáng thần binh, súng trường quyết đấu ác liệt với AK.
Những quân nhân xuất ngũ ở nông trường quốc doanh thì thành tu sĩ, có thể lên trời xuống đất.
Vốn dĩ ở nông trường thì chúng cưỡi lừa và heo, nhưng lại bốc phét thành chiến mã, săn thỏ thì thành săn sói.
“Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên”, đây là thời đại mà tiểu thuyết võ hiệp đang được phim ảnh hóa.
Mà với sự bốc phét của chúng, bây giờ học sinh trung học cả trường đều muốn học lịch sử, hôm nay cũng đi theo tới đây.
Tuy rằng chưa nói gì, nhưng họ tự nguyện đứng ở đây, điều này cũng đã thể hiện thái độ của học sinh.
Hạ Phác Chú chính là người tiên phong tương lai của BNSS, cậu ta biết diễn thuyết, đi Đại Lục một chuyến, cho dù là cưỡi heo, đi săn hay hót phân, cậu ta đều thu hoạch được điều gì đó. Cậu ta giơ tay: “Chúng tôi muốn học lịch sử nước Hoa!”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn học lịch sử nước Hoa!” Quý Đình Phong và Cố Khải Toàn cũng giơ tay, lớn tiếng hưởng ứng.
Cái này gọi là học sinh kháng nghị, mà một khi chuyện này xảy ra, nếu không xử lý thỏa đáng thì Chủ tịch sẽ bị mất chức.
Hạ Phác Chú chọn ngày cũng rất chuẩn, khách khứa đều là nhân viên công vụ người Anh, tiện thể cho họ thấy thái độ của học sinh.