.
Chương 340:
Anh đã sẵn sàng để nằm xuống giống như khi ở trong ổ của kẻ cướp, mặc cho vợ ôm anh ra khỏi lồng giam và dẫn anh đến thiên đường nhưng khi vợ anh, một người phụ nữ chiến đấu mạnh mẽ và không biết thất bại khiến toàn thân anh như đang bị bốc cháy thì lại nói: "Đau!"
Hạ Phác Đình giống như chìm trong nước, lại giống như trải qua một hồi đấu súng.
Mà anh sợ nhất chính là đau đớn bởi vì anh đã trải qua đau đớn, cha anh đến nay vẫn đang bị kẹt trong bùn lầy của nỗi đau đó.
Anh khàn giọng hỏi: "Rất đau phải không?"
Thực ra không tính là quá đau đâu nhưng Tô Lâm Lang không nhiều kinh nghiệm lắm, cho rằng người khác phái cũng có thể yêu cầu tạm dừng giữa chừng vì thế cô nói: "Ngày mai chúng ta thử lại nhé, chắc ngày mai em sẽ không đau nữa đâu."
Cô đợi hồi lâu, mới nghe Hạ Phác Đình nói: "Anh sẽ quyên góp 100 triệu cho tỉnh Quảng, ngày mai anh sẽ chuyển cho Thiên Tỉ."
Tô Lâm Lang trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ người đàn ông này cho rằng cô vừa rồi làm như vậy là muốn quyên tiền sao?
Nếu không thương xót anh là một người bệnh mà anh hiểu lầm như vậy đáng lẽ phải nhận một cú đấm thép từ cô rồi đó.
...
Tuy rằng phần lớn các câu lạc bộ ở Cảng Thành từ khi thành lập đã là cặn bã nhưng cũng có người tốt, kẻ xấu, nếu Tô Lâm Lang chỉ dùng vũ lực cũng không đánh bại hết bọn chúng được, trong khi các tác phẩm văn học nghệ thuật tuyên truyền những điều tích cực có thể giáo dục con người.
Mặc dù Hạ Phác Chú còn nhỏ tuổi nhưng cậu ta đọc nhiều sách, lại có đầu óc nên có cùng mạch suy nghĩ với Tô Lâm Lang.
Cho nên bộ phim truyền hình lớn đầu tiên của Long Hổ, chính là đầu tư vào bộ “thằng nhóc choai choai”.
Điều này đương nhiên sẽ kéo theo việc hợp tác với ông sáu Lục, muốn quay phim phải có phòng chứ, vừa hay mượn của ông ta luôn.
Hẹn đạo diễn xong xuôi thì Tô Lâm Lang lái xe thẳng đến Cửu Long, đi gặp ông sáu Lục.
Vừa mới gặp mặt, ông sáu Lục vẫn quan tâm đến con trai nuôi của mình nhất: "Con điếm kia vẫn đang quấy tương ở nông trường à?"
Bởi vì Tôn Gia Kỳ cấu kết với bọn bắt cóc bắt Hạ Phác Húc nên Tô Lâm Lang đã lấy nó trao đổi với ông sáu Lục, đổi lại là Hạ Phác Húc về nhà. Nhưng việc làm ăn mà, ông tới tôi đi, bây giờ Tô Lâm Lang muốn mượn trường quay của ông ta để quay phim, ông sáu Lục cũng đồng ý thôi nhưng không nhịn được lại muốn làm khó Hạ Phác Húc một chút, muốn anh ta tiếp tục ở lại nông trường làm việc nên ông ta hỏi như vậy trước, là để xem Hạ Phác Húc đã trở lại hay chưa.
Yêu cầu ông sáu Lục làm việc, đương nhiên phải cho ông ta đủ mặt mũi, Tô Lâm Lang nói: "Ngài không nói làm sao tôi dám để cho cậu ta trở về chứ. Có điều gần đây ông cụ nhà tôi nhà tôi sắp quay trở lại, có thể cho phép cậu ta quay về thăm nhà chút không?"
Ông sáu Lục cười, nói: "Có thể nhưng đến lúc về nó phải tới gặp tôi trước, tôi sẽ không đánh nó đâu mà chỉ muốn nhìn tay nó thôi, xem nó có thật sự làm việc hay không."
Ông sáu Lục khạc họng một tiếng, bây giờ gọi điện thoại cũng không thu phí, Tô Lâm Lang lập tức thông báo, bảo Hạ Phác Húc trở lại.
Đương nhiên phải cho ông sáu Lục xem tay trước, xem xem anh ta có thật sự làm việc hay không.
Thật ra thì đạo diễn và biên kịch của công ty Điện ảnh và Truyền hình Long Hổ, vốn dĩ các diễn viên đều là đàn em dưới trướng của ông sáu Lục, quá trình hợp tác cũng rất trơn tru, chỉ là từ nay về sau các diễn viên phải mặc quần áo quay phim mà thôi.
Tô Lâm Lang và ông sáu Lục đang nói chuyện phiếm, còn đạo diễn giơ máy quay phim, đang tìm vị trí, tìm điểm quay.
Đột nhiên, anh ta chỉ vào một cái đầu có kiểu tóc đầu sư tử ở trong góc rồi nói: "Cậu, đứng lên cho tôi!"
Người có kiểu tóc đầu sư tử ở trong góc không phải ai khác mà chính là Thủy Tử, khi chị dâu ra ngoài cậu ta sẽ chọn một góc ít người rồi ngồi xổm chờ đợi.
Cậu ta nghĩ rằng đạo diễn gọi cậu ta là muốn đánh nhau nên cậu ta đứng dậy, còn cầm thêm một cây gậy bóng chày trong tay.
Đạo diễn cho ông sáu Lục xem máy quay: "Ông sáu Lục, đây là một mầm non tốt, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt."
Ông sáu Lục đã mở công ty Điện ảnh đương nhiên sẽ hiểu về diễn viên, vừa nhìn ông ta đã nói: "Không tệ, xấu nhưng rất đặc biệt!"