.
Chương 349:
Tuy nhiên chuyện này cũng không thể là điều kiện. Thấy Hạ Phác Đình cau mày, Quý Đình Hiên vội vàng nói: “Lúc trước có tin đồn rằng cô Tô đang quyên góp tiền để xây đập ở Đại Lục. Chuyện này thì dễ rồi, chỉ cô cô ấy nói thì bao nhiêu cũng được.”
Thấy Hạ Phác Đình vẫn cau mày, anh ta cười khổ buông tay.
Cuối cùng, Hạ Trí Hoàn nói: “Sắp đến ngày giỗ vợ tôi, tôi phải bận rộn với việc cúng bái. Việc này mọi người cứ để tôi hỏi ý kiến của Lâm Lang, con bé là người đứng đầu Hạ Thị chúng tôi phải nghe lời con bé.”
Ông cụ Quý chợt ngẩng đầu thì thấy cháu trai nhìn ông ta, ánh mắt hai người như gặp ma.
Hạ Phác Đình không tranh vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị thì thôi, thế mà Hạ Trí Hoàn lại để cháu dâu làm người đứng đầu?
Mà họ càng như vậy thì đợi đến khi Quý Đức được cứu thì số tiền quyên góp kia càng cao.
Nhưng dù vậy, Hạ Trí Hoàn vẫn không nói ra, ông cụ Quý phải đưa ra tin tức giật gân: “A Chương nhà ông nằm cũng lâu rồi, có muốn thử trung y không, tôi có người thân ở Đài Loan, trước đây từ Đại Lục sang, chuyên chữa các bệnh liệt nửa người, các vấn đề khó khăn.”
Hiện tại Hạ Chương có thể cử động ngón tay, ngón chân và mắt, ông có thể nhận ra mọi người. Đầu tiên thấy Hạ Trí Hoàn thì rơi nước mắt, nếu có bác sĩ giỏi họ sẵn sàng thử một lần.
Mà Hạ Trí Hoàn vừa đến, Tô Lâm Lang đã nói ngay, cô sẽ nhận trách nhiệm đánh người và sẽ đi nói chuyện đó.
Cứu Quý Đức chỉ là nhân tiện, nhưng vì là nhân tiện nên dù là chết là bị thương cô đều không chịu trách nhiệm.
Hạ Trí Hoàn chuyển lời cho ông cụ Quý, chuyện này đã được quyết định.
…
Nhà họ Quý mới định hẹn Lương Tùng, Tô Lâm Lang đã chuẩn bị xong vũ khí.
Hai lần đối đầu với Trương Hoa Cường, cô đã có bốn khẩu AK, chiến đấu cần có chiến lược, nên lần này Tô Lâm Lang chỉ mang theo bốn vệ sĩ, nhưng bốn vệ sĩ cộng thêm bốn khẩu AK, cô bảo họ đi tìm ông sáu Lục trước.
Bố trí mai phục trước.
Trải qua bao nhiêu trận chiến, Tô Lâm Lang tuy tài cao nhưng không hấp tấp, nghĩ đến việc thuộc hạ của Lương Tùng có những người trông có vẻ bình thường nhưng lại là loại người hung ác chuyên chơi xấu, cô mang theo một chiếc CZ75 ở trên người.
Nếu có người chơi xấu thì chỉ có súng đạn mới có hiệu quả.
Quý Đức rất sợ chết, cứ giục Lương Tùng gọi điện thoại kêu người nhà nhanh chóng cứu ông ta.
Nhưng Tô Lâm Lang vẫy đẩy thời gian sang hôm sau, nên để cho loại đàn ông lăng nhăng bạc bẽo này chịu giày vò thêm một chút.
Cô còn phái hai vệ sĩ để mắt tới Hạ Phác Chú hay thích góp vui, dù sao băng Lưỡi Rìu cũng không phải Long Hổ Đường, Lương Tùng sẽ giết những người đàn ông Đại Lục, còn có thể nuông chiều em trai. Kẻ phản bội, chụp ảnh phụ nữ khỏa thân, hắn là một tên cặn bã.
Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, vì không muốn chồng lo lắng nhiều, Tô Lâm Lang đã để Hạ Phác Đình đi cùng cô.
Mới sáng sớm sáu giờ hơn, Quý Đình Hiên đã đến nhà họ Hạ, đương nhiên là dẫn theo mười mấy vệ sĩ, hơn nữa tất cả vệ sĩ đều ăn mặc chỉnh tề, anh ta còn xách theo vali da, gặp Hạ Phác Đình và giải thích: “Đây là con đấu và chi phiếu.”
Là một người đứng đầu của gia đình trăm triệu, ông cụ Quý không có ngây thơ đến mức không muốn tiếu một xu, ông đã đưa cho Quý Đình Hiên một tấm chi phiếu có giá trị lớn của công ty và chữ ký của Quý Đức. Nếu đàm phán thất bại, anh ta sẽ ký tấm chi phiếu tại đó lấy tiền đổi mạng.
Anh ta và Hạ Phác Đình ngồi ở xe sau, thấy nhà họ Hạ chỉ có một chiếc xe, bốn vệ sĩ, lại thất Tô Lâm Lang mặc trang phục bình thường, áo trong màu đen thêm chiếc áo gió Burberry, giày thể thao và quần thể thao, còn giản dị hơn bộ lần trước mặc đến khách sạn. Anh ta không nhịn được hỏi Hạ Phác Đình: “Cô Tô không mang theo vũ khí à?”
Ngôi nhà cháy đẹp nhất, chỉ sợ là nhà của mình.
Hạ Phác Đình một tay chống gậy, một tay đấm Quý Đình Hiên: “Áo chống đạn ở đâu đây?”
Quý Đình Hiên cũng thản nhiên nói: “Một sĩ quan hải quân hoàng gia đã xuất ngũ tặng cho cha tôi.”
“AK của Trương Hoa Cường, chiến thuật của băng Lưỡi Rìu, áo chống đạn của cậu đều do đội Thủy quân lục chiến Hoàng gia tuồn ra.” Hạ Phác Đình cười khẩy, gõ vào ngực Quý Đình Hiên: “Hôm nào tặng tôi hai bộ đi.”
Từ nhỏ Quý Đình Hiên đã đi theo ông nội mở hội đồng quản trị, còn tốt nghiệp viện giáo dục đại học, đương nhiên biết Hạ Phác Đình đang chế giễu mình, cũng biết chuyện lập băng phái đến súng. Việc vũ khí tràn lan là nguồn gốc của sự hỗn loạn an ninh trật tự của Cảng Thành.
Cứ coi như là đầu danh trạng[1] đi, anh ta nói: “Tôi rất mong cô Tô có thể trở về.”
[1]hiểu theo nghĩa đơn giản là cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo phía bên kia.