.
Chương 366:
Vốn dĩ Hiệp hội từ thiện Cảng Phủ có thể trích 30% khoản quyên góp cho Đại Lục, nhưng những năm vừa rồi Tiền Đức Man không hề quyên góp một đồng nào, năm nay ông cụ Cố lên nắm quyền quản lý cũng chỉ giành được 20%.
Người duy nhất có liên quan đến gia đình ông ta mà Tô Lâm Lang quen biết chính là Gonda, cậu ta là cháu ngoại của ông ta.
Tổng hợp những chuyện trước mắt mà ông sáu Lục kể thì có thể liên kết sự việc lại với nhau.
Nhà họ Tiền dựa vào hạm đội Viễn Đông để làm ăn kinh doanh, con trai út của bá tước lại là lính của Không quân Hoàng Gia, rìu chiến thuật hai chuôi kia và cả những vũ khí của Trương Hoa Cường rất có thể được lưu truyền ra ngoài thị trường Cảng Thành thông qua nhà họ Tiền.
Cũng có nghĩa là trăm năm trước nhà họ Tiền gánh vác súng đạn cho liên quân tám nước, đến bây giờ vẫn còn đang thu gom chi phí quân sự cho hạm đội Viễn Đông.
Đồng thời còn không quên phân phát vũ khí, để Trương Hoa Cường thực hiện bắt cóc một cách trắng trợn, để các bang phái giết hại lẫn nhau, ức hiếp dân chúng.
Nếu đúng thật là như thế thì nhà họ Tiền quả là thú vị, đáng để Tô Lâm Lang để ý đến.
Cô không có hứng thú với tin đồn tình cảm nam nữ nên hỏi ông sáu: "Giữa nhà họ Tiền và Lương Tùng có kiểu làm ăn đó không?"
Trước mắt ở Cảng Thành không cấm bang phái, không cấm mại dâm, cờ bạc chơi gái đều không phạm pháp.
Chỉ có một kiểu làm ăn buôn bán là phạm pháp, đó chính là buôn bán thuốc phiện.
Kiểu làm ăn mà Tô Lâm Lang muốn nói đến là buôn bán thuốc phiện, nếu Lương Tùng và nhà họ Tiền liên quan đến việc hợp lại buôn bán thuốc phiện, vậy thì cô có thể báo án với cảnh sát đồng thời khởi tố bọn họ.
Ông sáu Lục lắc đầu: "Tôi đã nhiều lần điều tra kỹ càng, nhưng rất tiếc là không có chứng cứ Lương Tùng liên quan đến thuốc phiện."
Quả thực là khá đáng tiếc, nhưng cũng chẳng còn cách nào, dù sao người ta cũng không buôn bán thuốc phiện, cô không thể nào vu oan cho người ta được.
Tô Lâm Lang chắp tay sau lưng theo thói quen, dừng chân trên bậc thang và nói: "Về nói với Lương Tùng rằng tôi cho hắn thời hạn ba ngày để chuyển khỏi Cửu Long Thành, cút được bao xa thì cút đi, sau này vĩnh viễn không được phép bước chân vào Cửu Long nữa."
Ông sáu nhìn người phụ nữ mặc bộ âu phục nhưng lại có khí chất uy nghiêm như một quân nhân, không khỏi cảm thấy mình như một tên lính quèn, ông ta cũng chỉ đành đứng nghiêm và nói: "Cô cứ việc yên tâm, tôi sẽ đích thân theo dõi hắn cút đi."
Bỗng nhiên nét mặt của ông ta trầm xuống, ánh mắt hung ác, Tô Lâm Lang quay đầu lại nhìn, được rồi, là Hạ Phác Húc.
Anh ta từng là cậu ấm ăn chơi trác táng có tiếng của Cảng Thành, nhưng bây giờ vì không còn tiền tiêu xài nên chỉ đành ru rú ở trong nhà.
Cuối cùng ông sáu Lục cũng chỉ trừng mắt nhìn Hạ Phác Húc một cái rồi xoay người rời đi.
Ông ta vừa đi thì Hạ Phác Húc liền giả vờ như đang chạy bộ vô tình gặp được Tô Lâm Lang: "Hi, Lâm Lang?"
"Có chuyện gì?" Tô Lâm Lang xoay người đi về.
Hạ Phác Húc nói: "Sắp đến ngày lễ Giáng Sinh rồi, những năm rồi mẹ tôi đều tổ chức tiệc rượu vào đêm Giáng Sinh, năm nay mẹ tôi không ở đây nên để tôi tổ chức tiệc rượu nhé, mời mọi người đến đây vui chơi náo nhiệt."
Tô Lâm Lang dừng bước, cố tình nói: "Tôi nghe nói nhà họ Cố cũng muốn tổ chức tiệc rượu vào đêm Giáng Sinh, nếu cậu tổ chức thì e là Cố Khải Luân sẽ không đến được đâu."
Hạ Phác Húc vừa nghe được liền nóng nảy: "Nhà họ Cố muốn tổ chức tiệc rượu ư, sao lại không gửi thiệp mời cho chúng ta?"
Tô Lâm Lang cười rồi hỏi ngược lại: "Sao mà tôi biết được?"
Thực ra ở Đại Lục, Chính phủ tỉnh Quảng và công ty điện ảnh Long Hổ đang hợp tác chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, bởi vì Hạ Phác Húc có hình tượng tốt, thân là người Cảng Thành từng làm việc trong nông trại của Đại Lục, lại còn lại một lao động kiểu mẫu, Chính phủ tỉnh Quảng liền đề cử anh ta đóng vai nam chính, cũng có nghĩa là chỉ cần anh ta đồng ý nhận vai thì sẽ được làm nam chính ngay trong bộ phim điện ảnh đầu tay, đây là cơ hội mà người bình thường rất khó có được.
Chỉ có điều tiền lương được tính theo Đại Lục nên khá thấp, một tháng chỉ có tám trăm tệ, hơn nữa còn là tiền lương cố định.
Thế nhưng đó là một bộ phim điện ảnh về lịch sử, nếu làm tốt thì không chừng còn có thể giành giải.
Có điều tâm trí của Hạ Phác Húc không nằm ở công việc, vừa quay về Cảng Thành thì anh ta suốt ngày tham gia tiệc tùng tiệc rượu, muốn tìm một tiểu thư nhà giàu để kết hôn sau đó nằm hưởng thụ cuộc sống giống như cha anh ta.
Tiếc là danh tiếng của hai cha con anh ta quá tệ, lấy ví dụ như nhà họ Cố, không nói đến việc Cố Khải Luân coi thường anh ta, bà Cố từng là bạn thân với Linda Tôn nhưng bây giờ ai nhắc đến Linda Tôn trước mặt bà ta thì bà ta sẽ phát cáu ngay lập tức, còn Hạ Phác Húc, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi mà chẳng nhận được một tấm thiệp mời nào cả, chỉ vì mẹ anh ta đã hủy hoại danh tiếng của anh ta rồi.
Hễ anh ta có được chút lợi ích thì sẽ vui sướng như được tắm trong gió xuân, mặc dù Tô Lâm Lang vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với anh ta nhưng anh ta không bao giờ tức giận.
Hạ Phác Húc đưa mắt nhìn cô đi ngang qua mình và nở nụ cười nịnh nọt: "Lâm Lang, đi thong thả nhé."