.
Chương 374:
Hạ Phác Đình nghĩ thế này, chân anh cần khoảng một tháng mới hồi phục được, bản thân anh không tham lam, đồng thời anh cũng sợ vợ mình quá mệt mỏi, thế nên một tháng làm bốn lần là được rồi.
Chờ tới tháng sau, chân anh đã hồi phục hoàn toàn, dù sao loại chuyện này vẫn nên do đàn ông chủ động.
Vì thế, khi Tô Lâm Lang nghĩ người đàn ông này điên rồi, đêm nay anh muốn làm bốn lần thì Hạ Phác Đình đã ký tên xong và nói: "Đối với chuyện này, anh không tham đến vậy đâu, một tháng bốn lần là được rồi."
Mắt thấy chồng đã ký tên xong, Tô Lâm Lang cũng viết tên mình vào vị trí bên cạnh.
Hợp đồng gồm hai bản, mỗi người giữ một bản.
Vậy là bản hợp đồng hôn nhân của cặp vợ chồng giàu có này đã ký kết xong.
Hạ Phác Đình cầm lấy bản hợp đồng thuộc về mình và lật xem, bỗng nhiên Hạ Bình An đang lái xe lại bất ngờ phanh gấp, vì anh không chú ý nên chiếc chân được băng bó cẩn thận bị đập mạnh vào ghế trước, cảm giác đau thấu tim gan lập tức ập đến.
Chắc là phải có vấn đề gì đó thì vị tài xế già này mới phanh gấp như vậy, Hạ Phác Đình đành cố chịu đựng, không nói gì cả.
Hạ Bình An mở cửa xe chạy ra ngoài, Tô Lâm Lang vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô nghe thấy một loạt tiếng chó sủa nên cũng nhanh chóng xuống xe.
Cô lập tức nhìn thấy chỗ bức tường phía bên hông của nhà Hạ có một con chó chăn cừu đang đuổi theo một cô gái.
Cô gái đó là Jenny, giúp việc người Philippines làm việc trong nhà họ Hạ, cô ấy đang kêu cứu: "Help me!"
Hạ Bình An bước tới giữ con chó lại, nhưng một khi chó chăn cừu bùng nổ thì rất mạnh, khi nó phát cuồng rất khó khống chế. Hạ Bình An muốn giữ con chó lại nhưng không thành mà còn bị nó làm cho loạng choạng.
Con chó chăn cừu này cũng rất ranh mãnh, nó há mồm cắn vào khu vực giữa hai chân Jenny làm cô ấy sợ tới nỗi la hét thất thanh, ngã ngồi xuống đất.
Hạ Phác Chú cũng xuống xe, cậu ta vừa giúp Hạ Bình An kéo con chó lại vừa nói với Tô Lâm Lang: "Chị dâu mau quay lại xe đi."
Theo cậu ta nhớ thì Tô Lâm Lang sợ chó, thế nhưng lúc này cô lại nhanh chân bước tới, vừa đỡ Jenny vừa chụm ngón trỏ và ngón cái lại đưa lên môi. Giây tiếp theo, một tiếng huýt sáo mạnh mẽ vang lên.
Ngay sau đó, con chó chăn cừu đang phát cuồng bỗng ngừng lại, hai chân trước đứng thẳng, hai chân sau khụy xuống, đây là tư thế ngồi đúng quy chuẩn của chó.
Hạ Phác Chú nhìn đến choáng váng.
Cậu ta thầm nghĩ không thể nào, chị dâu vậy mà lại biết huýt sáo, thậm chí chỉ với một tiếng huýt sáo, cô đã khống chế được một con chó chăn cừu!
Tô Lâm Lang húyt sáo lần nữa, con chó chăn cừu lập tức đứng dậy và chạy về phía cô.
Hạ Bình An và mấy vệ sĩ vừa chạy tới đều giật mình, ông ấy hỏi: "Mợ chủ, cô không sợ chó sao?"
Vì nghe nói cô sợ cho nên Tony, chú chó nhỏ của nhà họ Hạ không được phép vào nhà.
Thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, mợ chủ chẳng những không sợ chó mà còn biết huấn luyện chó nữa.
Dù sao lúc còn ở tinh tế Tô Lâm Lang cũng là quân nhân, thỉnh thoảng khi chấp hành nhiệm vụ cô sẽ dẫn theo quân khuyển, mà đám chó chăn cừu trên núi Thái Bình đều là quân khuyển Hoa Kỳ giải nghệ. Thế nên cô không hề sợ mà còn biết cách huấn luyện chúng.
Tuy nhiên, thân là quân nhân nên cô không thích xem chúng nó như thú cưng mà theo thói quen xem chúng là một chiến sĩ.
Nhưng vì chúng đã giải nghệ và đang tận hưởng cuộc sống sau khi về hưu nên cô mới không làm phiền bọn chúng mà thôi.
Tô Lâm Lang huýt sáo lần nữa, chó chăn cừu ngoan ngoãn đứng thẳng hai chân trước, ngước cổ lên, lúc này cô mới nhìn thấy thẻ bài trên cổ nó.
Hạ Phác Chú bước tới, vừa nhìn thấy thẻ bài, cậu ta lập tức nói: "Chị dâu, đây là chó của Gonda, chắc là cậu ta đến nhà mình."
Cha của Tiểu Gonda làm việc tại văn phòng thống đốc Cảng Thành, ông ngoại của cậu ta là Tiền đại tước giá nổi tiếng.
Hạ Phác Chú giữ chặt con chó, Tô Lâm Lang thì nhìn về phía Jenny và hỏi: "Jenny, cô tới tháng à?"
Jenny giơ tay che mông: "Mợ chủ, máu kinh của tôi bị tràn ra ngoài hả?"
Tô Lâm Lang giải thích: "Thức ăn chính của loài chó này là đồ sống còn dính máu, cô tới tháng nên trên người có mùi máu, nó ngửi được nên mới muốn cắn cô. Cô nhớ sau này khi tới tháng phải tránh xa chó nhé."
Jenny vẫn còn sợ, cô ấy ra ngoài để đổ rác nên sau khi gật đầu trả lời, cô ấy lập tức xách rác bỏ đi.
Hạ Phác Chú đoán Gonda đang ở nhà mình nên định dắt chó về nhà, nhưng Tô Lâm Lang lại trở lên xe và nói: "Phác Chú, chúng ta cứ ở đây chờ đi, để xem bao lâu Gonda mới phát hiện chó của mình chạy mất rồi."
Cậu ta nuôi chó và cho chó ăn đồ tươi sống mà lại không xích nó lại, đúng là không có trách nhiệm.
Vì hằng tháng phụ nữ đều có kỳ kinh nguyệt, mà có ăn đồ tươi sống khi ngửi thấy mùi máu tươi sẽ lập tức nổi điên và cắn người, Gonda lại để con chó chạy loạn khắp nơi mà không đi tìm, lần này Tô Lâm Lang nhất định phải dạy cậu ta một bài học.