.
Chương 390:
Vào hai ngày trước Giáng sinh, nhà họ Tiền đã đưa thẻ phòng đến.
Quản gia Lưu nhanh chóng đưa người đến căn phòng được sắp xếp cho người nhà họ Hạ nghỉ ngơi.
Phải đến tối Hạ Phác Đình mới về đến Cảng Thành, bởi vậy anh sẽ đến sau, ngược lại Hạ Phác Húc đã đến nhà họ Tiền từ sáng tinh mơ để nịnh bợ Tiền Phi Long.
Anh ta cũng cố gắng ra phết, vừa đi đã gọi điện thoại về nói Tiền Phi Long đã bày ra vô vàn chuyện từ đấu kiếm đến ném tiêu, còn có cả đấu vật tự do, bơi lội, golf chỉ để làm khó Tô Lâm Lang, bảo cô phải chuẩn bị thật tốt, tốt nhất là mang mã tấu theo cho an toàn.
Tuổi Hạ Trí Hoàn đã cao, phải tối muộn mới đến dự tiệc được.
Bởi vì lễ phục của Tô Lâm Lang đã được đưa đến hội sở trước, hơn nữa cô còn phải đưa theo Hạ Phác Chú và Băng Nhạn nên không định trang điểm phấn son gì, trang phục cũng là bộ đồ lao động mà cô thích nhất. Với cô ăn mặc cứ phải thoải mái là trên hết.
Lần trước trở về nhà họ Cố, Tô Lâm Lang đã thử đội ngũ bảo vệ của nhà họ, hôm nay ở nhà họ Tiền cũng trang bị đầy đủ đội ngũ bảo vệ, Hạ Phác Chú ôm ấp đầy hy vọng, có thể “chôm” được thêm hai khẩu súng.
Cậu ta thấy cổng lớn nhà họ Tiền đã ngay trước mắt thì nói: “Dì ơi, dì có muốn trộm súng của bảo vệ nữa không? Để cháu giúp dì nhé?”
Băng Nhạn ít khi ra ngoài nên khá nhút nhát: “Dì ơi, cháu thấy hơi sợ.”
Tô Lâm Lang cũng đang quan sát hệ thống phòng bị của nhà họ Tiền, cô vừa an ủi Băng Nhạn vừa nói với Hạ Phúc Chú: “Không cần nữa, đội ngũ nhà họ rất tốt, thử chỉ tổ mất công.”
Hạ Phác Chú nói: “Không phải chứ, cháu thấy bảo vệ nhà họ cũng xoàng thôi mà, toàn là mấy ông chú làm bảo vệ.”
Quan sát đội bảo vệ thì phải chú ý đến mức độ cảnh giác của mọi người.
Lần trước Tiền Phi Long ngã xe trong nháy mắt thế mà bảo vệ nhà anh ta vẫn phản ứng lại ngay được, có thể thấy được là họ khá bén nhạy.
Hơn nữa độ tuổi của bảo vệ cao, tức là họ đáng tin cậy hơn, bình tĩnh hơn, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, tóm lại đây là một đội bảo vệ rất thuần thục.
Hai người đang nói chuyện thì được Lưu Ba nhắc nhở: “Mợ chủ, người nhà họ Tiền đến rồi.”
Là Gonda, cậu đóng vest đeo nơ đen, mở cửa xe ra: “He nhô, Heo Phì, he nhô dì.”
Bảo vệ còn chưa kịp mở cửa xe mời Tô Lâm Lang xuống xe, cậu ta đã nói: “Dị ơi, chú cháu đã dạy cháu rất nhiều cách huýt sáo để huấn luyện chó đấy, dì muốn xem cháu biểu diễn không?”
Hạ Phác Chú nhìn cậu ta rồi lại quay qua nhìn Tô Lâm Lang, cất giọng hỏi: “Cậu bị chó nó đuổi cho mà không sợ, còn dám chơi với chó à?”
Sở dĩ Gonda bị chó đuổi là do trò ác của Tô Lâm Lang.
Thật ra Hạ Phác Chú thấy hơi buồn bực, bởi vì rõ ràng lúc đó Tiền Phi Long đã nhìn thấy rồi, nhưng sao anh ta không nói gì với Gonda?
Hôm nay nhà họ Tiền cố ý gọi người nhà họ Hạ đến cũng coi như là “Hồng Môn Yến”.
Hạ Phác Chú quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Tiền Phi Long.
Ha, không hổ là phi công.
Anh ta mặc quần bộ đội màu đen, khoác áo da màu xanh đậm, đeo kính râm phi công, trên ngực còn có huân chương vinh dự.
Hạ Phác Chú thoáng căng thẳng, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.
Cậu ta không biết tại sao Tiền Phi Long không nói chuyện dì bắt nạt Gonda cho cậu ta biết. Dù sao đối phương cũng là quân nhân, mặt mũi lúc nào cũng đằng đằng sát khí, cậu ta thì vẫn còn là một đứa trẻ to xác, không thể gây ra chút nguy hiểm nào.
Chỉ có Gonda là ngây ngô kéo lấy cậu ta mà nói: “Đi thôi Heo Phì, tôi đưa cậu đi xem chú chó mới của tôi.”
Hạ Phác Chú quay đầu nhìn dì mình, vẻ mặt ngập tràn do dự, đến khi Tô Lâm Lang gật đầu cho phép thì cậu ta mới đi theo Gonda.
Cậu ta vừa đi, Tiền Phi Long đã bước về phía trước.
Anh ta vươn tay ra: “Cô Tô, tôi và Phác Đình là người quen cũ. Lần đầu tiên gặp nhau, mong cô giúp đỡ.”
Từ chuyện đụng xe cho đến bắt nạt Gonda, rõ ràng hai người không chỉ gặp nhau mỗi một lần, anh ta có chắc là mình không đang trợn mắt nói mò không?
Tô Lâm Lang nói: “Nghe danh trung tá Tiền đã lâu.”
Tiền Phi Long mím môi rồi nói: “Tôi đã chứng kiến chuyện cô rắp tâm hại Gonda rồi, nhưng thân là một quân lính nên tôi chọn giấu chuyện này giúp cô. Bởi vì tôi khác với cô, tôi không chỉ là một quân lính mà còn là một quân lính cao thượng.”
Anh ta vừa mở mồm ra đã sặc mùi thuốc súng, không những tự đề cao mình mà còn tiện thể hạ thấp Tô Lâm Lang.
Nhưng Tô Lâm Lang không thấy chuyện mình dạy dỗ Gonda là sai trái.
Cô thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Tiền Phi Long: “Một quân lính cao thượng sẽ không để người ta nổ súng bắt một chú chó nghiệp vụ. Theo như tôi thấy thì là hành vi dung túng trẻ con, để nó nổ súng bắn chó nghiệp vụ của anh không chỉ không cao thượng mà còn vô đạo đức nữa!”
Này là muốn nói đến chú chó chăn cừu suýt bị bắn chết kia.