.
Chương 393:
Tiền Phi Long bị nghẹn họng, chợt bình tĩnh giải thích: "Vào năm 1900, có một chiến dịch quân sự đặc biệt của quân Liên hiệp Quốc tế đưa quân vào Bắc Bình, Hoàng đế nước Hoa lúc bấy giờ bị dân phản loạn nước Hoa đuổi đi mất, để lại một số lượng lớn của cải trong cung đình, có rất nhiều người dân man rợ ngu dốt của tầng lớp thấp hèn nước Hoa có ý đồ làm tổn hại và phá hoại chúng, ông cố của tôi vốn rất quý trọng văn vật nên đã thu nhặt hết về đây."
Thế thì phải kể một chút về sự kiện lịch sử liên quân tám nước chiếm đóng Bắc Bình vào năm 1900 rồi.
Trong sử sách nước Hoa, nó được gọi là chiến tranh Canh Tý.
Lúc ấy, sau khi tám nước bao gồm cả nước Anh đưa quân vào Bắc Bình, không những bức ép nước Hoa ký kết nhiều hiệp ước bất bình đẳng mười một nước khác mà còn cướp đoạt, phá hoại số lượng lớn văn vật và di sản văn hóa, nó được định nghĩa là một cuộc chiến xâm lược.
Nhưng ở góc độ của những kẻ xâm lược như Anh, Đức, Ý, Pháp thì nó không phải là xâm lược.
Bởi vì nguyên nhân dẫn đến chiến tranh là lúc ấy lực lượng phản động vũ trang Nghĩa Hòa Đoàn đã giết hại Đại sứ Đế quốc Đức Ketteler.
Sau khi Đại sứ Ketteler bị giết thì liên quân tám nước mới viện cớ "giải cứu Đại sức các nước" mà xuất binh.
Mặc dù bọn chúng cướp bóc và đốt nhiều văn vật, nhưng tất nhiên là bọn chúng không nói rằng mình đã cướp mà đó chỉ là một hành động quân sự, và bọn chúng cũng không nói rằng các văn vật mà bọn chúng đã lấy là bị cướp đi.
Bọn chúng viện cớ là bảo vệ văn vật lịch sử.
Người cha ở nông trại của Tô Lâm Lang giống với quản lý Tần, là một quân nhân yêu nước cực kỳ đơn thuần.
Tô Lâm Lang của nông trại được sinh vào những năm sáu mươi, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nên cũng cho rằng liên quân là bọn giặc cướp, là kẻ xâm lược, mà là con người thì sẽ có cảm xúc, cho nên cô khó tránh khỏi cảm thấy tức giận khi nghe Tiền Phi Long ăn nói hùng hồn như thế.
Nhưng tạm thời kiềm chế lại, trong binh pháp có nói việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, Tô Lâm Lang xuất thân từ Thượng tướng, thứ cô am hiểu nhất không phải là đánh đấm mà là binh pháp, là mưu lược.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, Tiền Phi Long nhìn chòng chọc với ý muốn dạy dỗ cô, tạm thời cô cũng không cần phải giành lại khí thế.
Một quân nhân vừa giải ngũ, còn luôn sẵn sàng chiến đấu nên hiển nhiên trên người có sát khí.
Mặc dù Tiền Phi Long đã tặng bóng bay cho Băng Nhạn nhưng cô bé không hề có thiện cảm với anh ta, cô bé vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa chị dâu và Tiền Phi Long, lúc này cô bé liền chỉ vào đồ rửa bút và hỏi: "Chú ơi, cái này là chú nhặt được ạ?"
Tiền Phi Long vẫn rất thân thiện với trẻ con, anh ta nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, là chú nhặt được đấy."
Tô Lâm Lang nắm tay Băng Nhạn và nói: "Có lẽ do chị, anh trai và tất cả vệ sĩ đều không ở nhà, nhà chúng ta chỉ còn mỗi em và anh Phác Chú nên có người đến nhà chúng ta lấy đồ đấy."
Băng Nhạn đang học lớp lá ở nhà trẻ, sắp lên tiểu học rồi, cô bé chỉ nói lắp thôi chứ không ngốc, cô bé lớn tiếng nói: "Chị dâu, cô giáo đã từng nói không được tùy tiện lấy đồ ở nhà người khác, đó không gọi là nhặt mà là cướp, chỉ có bọn cướp mới làm như thế!"
Tuy bình thường trông Băng Nhạn khá nhát gan, nhưng khi nói lý thì không còn rụt rè nữa, cô bé nhìn Tiền Phi Long: "Chú này, cô giáo của chú chưa dạy chú là không được tùy ý cướp đồ của người khác sao?"
Bởi vì sự kiên cường bất khuất của Tô Lâm Lang, cùng với xuất thân quân giải phóng Đại Lục của cô, Tiền Phi Long cứ tưởng rằng cô sẽ nói dóc trước mặt cô bé, việc liên quân tám nước đang làm là xâm lược hay là bảo vệ đã được tranh luận rộng rãi, không ngờ người đầu tiên chất vấn lại là một cô bé.
Phải trả lời như thế nào đây nhỉ?
Tất nhiên là bọn cướp có logic riêng của bọn cướp.
Tiền Phi Long lấy một cành hoa hồng ở trên bàn, quỳ một gối xuống đưa cho Băng Nhạn và nói: "Little lady, giả dụ như anh Phác Đình của cháu không ở nhà, vậy thì chú sẽ có trách nhiệm bảo vệ cháu, đồ rửa bút này cũng như thế, chú bảo vệ cháu thì tất nhiên cũng phải bảo vệ nó, như thế không gọi là cướp mà là một kiểu bảo vệ."
Thực ra những gì trước mắt có thể nhìn thấy chỉ là những món đồ nhỏ được nhà họ Tiền bày trí ở bên ngoài thôi, phần đặc sắc nhất còn đang ở phía sau.
Tô Lâm Lang định thả dây dài câu cá lớn, cũng không muốn chém gió với Tiền Phi Long nữa.
Thế nhưng cô chợt nhận ra, Băng Nhạn quả là một người đại diện phát ngôn của cô.
Cô bé nhận lấy cành hoa hồng mà Tiền Phi Long đưa và nói: "Vậy đến lúc anh trai cháu trở về thì chú sẽ trả đồ lại đúng không ạ?"
Tiền Phi Long vẫn khom người quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt màu đồng khỏe khoắn lập tức trở nên lúng túng.