.
Chương 404:
Ngân hàng Hắc Mã ở Cảng Thành do mẹ Gonda, Tiền Mễ Lị quản lý, xuất thân từ tập đoàn tài chính nước Anh, số tiền kiếm được từ thị trường chứng khoán không được thể hiện trên báo cáo tài chính của chính phủ Cảng Thành, nhưng số tiền thật sự kiếm được thì nhiều hơn nhà họ Hạ rất nhiều.
Có thể nói từ giờ trở đi, cho đến năm chín mươi bảy, tốc độ kiếm tiền của nhà cậu ta, đến máy in tiền cũng không cản được.
Sắp đến thời gian tổ chức bữa tồi, người giúp việc nhà họ Tiền lên tầng mời người.
Bởi vì có khách tin Chúa, cũng có khách không tin Chúa, bá tước Tiền và con gái chia nhau đón tiếp, vậy nên bọn họ cũng được tiếp đón riêng biệt, Tô Lâm Lang được ông cụ mời, sẽ ăn cùng ông ta.
Mẹ Gonda tin Chúa, bà ta phụ trách tiếp đón nhóm khác khác.
"Xuống tầng ăn cơm thôi." Tô Lâm Lang đứng lên nói.
Gonda nghe nói phải ăn cơm, cậu ta cũng từ bỏ chuyện tìm Hạ Phác Chú, còn tự giác sửa lại góc váy cho Tô Lâm Lang.
Sửa sang xong lại đi cùng cô ra ngoài, cậu ta vừa đi vừa nói: "Chị dâu, lúc chị không đánh người quả thật là hoàn hảo."
Băng Nhạn vẫn luôn yên lặng bỗng nói: "Chị dâu, trứng thối và cậu anh ta đều là người xấu."
Gonda không vui, cậu ta vừa xuống tầng vừa nói: "Tôi không phải trứng thối, xin gọi tôi là Gonda, hoặc là Cương Đạt."
Cậu ta biết câu kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, Tô Lâm Lang gọi cậu ta là trứng thối, cậu ta không dám phản kháng, nhưng Băng Nhạn gọi thì không được.
Băng Nhạn rất nhạy cảm, cô bé không hề thích Tiền Phi Long, khi chị dâu bị thương, cô bé không quan tâm chuyện gì mà đi tấn công Tiền Phi Long, cô bé cũng không thích, nói: "Anh là trứng thối, anh là đồ đáng ghét!"
Gonda vừa lanh lợi vừa ngang bướng, cậu ta cười với Tô Lâm Lang, nhưng tay lại kéo váy của Băng Nhạn.
Mà Hạ Phác Chú hơn nửa ngày không thấy bóng dáng đâu lại đứng ở góc cầu thang, cậu ta bỗng đẩy mạnh.
Gonda chỉ lo làm chuyện xấu với Băng Nhạn, không ngờ Hạ Phác Chú nhảy ra giữa chừng, cậu ta bị đẩy ngã xuống.
Đúng lúc này Tiền Phi Long đỡ Hạ Trí Hoàn vào, Hạ Phác Đình thì ngồi xe lăn.
Hay thật, còn chưa ăn tiệc Giáng Sinh, mà bọn nhỏ đã đánh nhau hai lần.
Tiền Phi Long bước nhanh đến đỡ, nếu không Gonda sẽ ngã lộn nhào, khuôn mặt đẹp trai sẽ bầm dập.
Đương nhiên Tô Lâm Lang không quan tâm bọn trẻ đánh nhau, cô đi qua bọn họ, nắm tay Băng Nhạn đi xuống tầng.
Có thể nhìn ra được, Tiền Phi Long rất thương Gonda, anh ta hung dữ trừng cô, mà Tô Lâm Lang chỉ lạnh lùng ném hai chữ cho anh ta: "Luật rừng!"
Anh ta giáo dục Gonda khiến cậu ta coi trời bằng vung, cũng khiến đứa nhỏ cảm thấy, cho dù cậu ta làm gì, tiền đều có thể giải quyết được, muốn bồi dưỡng đứa nhỏ có dục vọng theo đuổi tiền tài, nhưng đứa nhỏ quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng bị ai đó xử lý, đó cũng gọi là luật rừng.
Tô Lâm Lang đến đỡ Hạ Trí Hoàn, cô hỏi: "Chân ông nội khỏe rồi sao, không cần ngồi xe lăn sao?"
Hạ Trí Hoàn cười gật đầu, ông ấy vịn vào quản gia Lưu, nói: "Cháu trò chuyện với Phác Đình đi, ông đi gặp bá tước Tiền."
Vì thế Tô Lâm Lang đến đẩy xe lăn của chồng, bởi vì chuyện công ty, thật ra hai ngày đều gọi điện nói chuyện với nhau, nhưng cô không hỏi về cơ thể của Hạ Phác Đình, cô lo lắng đầu gối của anh, phải nhìn trước.
Hạ Phác Đình cản vợ, anh nói: "Chân anh cũng đã khôi phục rồi."
Anh ngồi máy bay đường dài trở về gấp từ Nam Mỹ, ngồi máy bay hai mươi tư giờ, phải đến bữa tiệc ngay lập tức, mệt mỏi chết mất, anh nói: "Em gái, đẩy anh đến toilet trước, anh phải rửa mặt để cho tỉnh táo."
Vào nhà vệ sinh công cộng ở tầng một, Tô Lâm Lang mở nước ấm, tìm khăn ướt, Hạ Phác Đình duỗi tay đóng cửa.
Giống như vợ không thể giúp anh kiếm tiền, anh cũng không giúp được vợ trong chuyện đánh nhau.
Nhưng tối nay cho dù là yên bình hay chiến tranh, chuyện ở Tiêm Sa Chủy phải có kết quả.
Trong nhà vệ sinh, anh trò chuyện hai câu với vợ.
Thế nhưng Hạ Phác Đình đang định đóng cửa, một cô gái lại tiến vào, là Cố Khải Luân, cô ấy cười rất nhiệt tình.
Trong ấn tượng của Hạ Phác Đình, Cố Khải Luân rất đơn thuần, mà bởi vì anh từng gặp không ít phụ nữ tiến vào nhà vệ sinh tán tỉnh anh, vào giây phút này anh có ấn tượng không tốt.
Đừng nói sau khi kết hôn, trước khi kết hôn gặp phải tình huống này, anh đã thấy rất phản cảm.
Nhưng anh đang định nhắc nhở đối phương, Cố Khải Luân lại lướt qua anh, đi về phía Tô Lâm Lang: "Cô Tô!"
Trong khi cậu cả Hạ đang trợn mắt há hốc mồm, Cố Khải Luân nói: "Hôm nay dáng vẻ chị chế phục con chó rất đẹp trai, váy của chị cũng rất đẹp, buổi tối nay chúng tôi sẽ hát karaoke ở dưới tầng hầm, chị cũng xuống đi, tôi chân thành mời chị."
Cô ấy lại quay đầu nói: "OK, cậu Hạ, tôi không làm phiền hai người nữa, bye!"