.
Chương 408:
Bá tước Tiền cười nói: "Dao kiếm gì đó rất dã man, cũng nguy hiểm, chúng ta là người một nhà, bị thương cũng ảnh hưởng đến hoà khí hai bên, đánh võ, đua ngựa, đánh golf, đấu kiếm vân vân, tuỳ tiện chọn một cái là được rồi."
Lời này rất dễ nghe, toát ra sự văn minh.
Nhưng Hạ Phác Đình lại căng thẳng, anh nắm tay cô, Tô Lâm Lang cũng nắm tay anh, cô nhỏ giọng nói: "Rất đáng giá, em làm được!"
Phải biết rằng bá tước Tiền cũng không ngốc, Tiền Phi Long còn thăm dò Tô Lâm Lang rất lâu rồi.
Vũ khí lạnh, rìu, dao đều là thứ những băng đảng xã hội đen dùng, mà quân nhân huấn luyện hầu hết đều dùng vũ khí nóng.
Nếu nói đến đấu võ, dùng rìu, Tiền Phi Long còn không bằng Lương Tùng, Tô Lâm Lang dùng một chiêu cũng có thể tiễn anh ta về Tây Thiên.
Vậy nên khi bá tước Tiền mời người đã nghĩ xong rồi, muốn một trận đấu văn minh.
Cưỡi ngựa, đánh golf, đấu kiếm, là những hoạt động giải trí đến chính phủ Đại Lục cũng không biết, thử hỏi cho dù Tô Lâm Lang là bộ đội đặc chủng ưu tú nhất ân giải phóng Đại Lục, cô sẽ biết chơi golf?
Cả Đại Lục, bây giờ còn không có nổi một sân chơi golf.
Đây cũng là lý do bá tước Tiền dám mang đồ cổ của mình lên bàn cược, một câu của ông ta đã định rõ quy tắc mình có thể thắng.
Hạ Phác Đình cũng không biết rốt cuộc người vợ đặc công của mình có bao nhiêu năng lực, vợ đã cho thái độ muốn đấu, anh chỉ có thể tận dụng hết khả năng, tranh thủ nhiều lợi ích hơn cho cô.
Anh nói: "Như vậy, nếu đều là vận động thể thao, thì ngày mai sẽ chơi, ba trận thắng hai, Lâm Lang nhà cháu là con gái, cô ấy chọn hai trận, trung tá Tiền chọn một trận, ông nội Tiền cảm thấy được không, ông nội, ông cảm thấy ổn không?"
Ba trận thắng hai, sẽ có đua ngựa, nhưng vậy cơ hội Tô Lâm Lang thắng sẽ lớn hơn.
Sở dĩ hôm nay Hạ Trí Hoàn đến đây là để xem cháu dâu lái máy bay, trên thương trường, mọi người đều rất mưu mô, lão bá tước Tiền Đức Man đủ khôn khéo, chuyên môn hạn chế quy tắc, nhưng cháu dâu ông ấy cũng không kém, có thể đấu với con cáo già chín mươi tuổi, ông ấy cũng có thể ngồi yên câu cá, để cho mọi chuyện phát triển.
Ông ấy nói: "Ông không có ý kiến, bá tước Tiền, ông cảm thấy thế nào?"
Bá tước Tiền nghiêng đầu nhìn con trai, thấy ánh mắt khó hiểu của con trai, ông ta nói: "Chúng ta ký giấy sinh tử trước đã."
Dù sao Tiền Phi Long cũng là quân nhân, cho dù tuân theo luật rừng, cũng không được giết kẻ vô tội.
Mà giấy sinh tử được lưu hành từ thời dân quốc, khi đó pháp luật bị phá vỡ, quân phiệt phân chia, mạng người giống như cỏ rác, nên đã thịnh hành giấy sinh tử.
Quân nhân phải theo quy tắc, đánh thắng là được, anh ta cũng không phải giết người, ký giấy sinh tử cái gì?
Anh ta nói: "Cha, không cần thiết phải ký giấy sinh tử đúng không?"
Hạ Phác Đình lại duỗi tay, ý bảo quản gia đến đây, anh nói: "Ông lấy danh sách quyên tặng đến đây..."
Anh lại nhìn quản gia Lưu cách đó không xa, anh ngoắc tay bảo ông ấy lại đây, nói: "Bá tước Tiền muốn quyên góp tất cả các di vật về Đại Lục, chuyện này cần công chứng chứng thực, phải có luật sư chứng kiến, ông gọi điện cho giám đốc phòng công chứng, sau đó gọi luật sư của nhà chúng ta, làm phiền ngày mai bọn họ đến một chuyến."
Bá tước Tiền suýt nữa nhảy dựng lên.
Ông ta vốn nghĩ nói quyên góp chỉ để bày tỏ thái độ của mình, đến lúc đó ngộ nhỡ con trai ông ta thua, ông ta còn có thể rút lại.
Kết quả Hạ Phác Đình lại muốn gọi phòng công chứng, gọi luật sư?
Anh như vậy không phải là đổ thêm dầu vào lửa, đẩy bá tước Tiền ra rìa vách núi sao?
Đương nhiên khi bá tước Tiền mở miệng nói muốn ký giấy sinh tử, thật ra ông ta cũng có ý dồn Tô Lâm Lang vào chỗ chết.
Ông ta yêu cầu ký giấy sinh tử, sao Hạ Phác Đình có thể không cần công chứng được?
Ánh mắt bá tước Tiền sắc như dao, ông ta nhìn chằm chằm Hạ Phác Đình, cuối cùng ông ta nói: "Trí Hoàn, Phác Đình không hề giống ông, cả người đầy gai nhọn, nhưng có câu cây cao vượt rừng gió sẽ đập, tôi cảm thấy ông nên khuyên nhủ thằng bé, nên bớt bớt lại thì tốt hơn."
Quả thật biểu hiện hôm nay của Hạ Phác Đình rất không giống thương nhân, như vậy cũng rất khó có thể làm ăn được.
Nhưng anh muốn giúp đỡ Tô Lâm Lang, nên làm gì đều phải làm, còn chưa biết kết quả cuối cùng, nhưng nếu anh không quyết liệt và cứng rắn, chỉ sợ lời nói quyên tặng của bá tước Tiền chỉ là lời nói suông.
Anh chồng của Tô Lâm Lang vừa ra ngoài bôn ba một chuyến đã gầy đi không ít, tối nay cô phải yêu thương anh thật nhiều.