.
Chương 410:
Tất cả mọi người đang chờ, chờ bá tước Tiền đưa ra quyết định, nhưng ông ta lại đang ăn món ngọt say sưa ngon lành.
Cuối cùng, ông ta đã buông nĩa xuống, ngẩng đầu lên.
Nhưng ông ta cười nói với Hạ Trí Hoàn: "Ông hơn nửa năm chỉ ở nước ngoài, trong nhà cũng không có sân khấu, cũng đã rất lâu chưa đi nghe hí nhỉ, dạo gần đây tôi gặp được mấy người hát hí hay lắm, mặc dù còn trẻ, nhưng giọng hát đặc biệt hay, điệu bộ khi diễn tuồng cũng rất thuần thục, hát Đế Hoa Nữ là tuyệt đỉnh vô song, đi thôi, chúng ta trước hết đi nghe hí, có việc gì ngày mai trò chuyện tiếp."
Đứng dậy, ông ta nói: "Hôm nay tôi sẽ dành thời gian nghe hí với ông.”
Hạ Trí Hoàn cũng cười, ra hiệu quản gia Lưu đến đỡ mình, cũng nói: "Có chuyện Phác Đình quên nói cho ông, năm nay vận tải hàng hải Tây Nguyên bị người ta ác ý làm rớt giá, phá sản, thất thoát rất nhiều đơn hàng vận tải, lần này Phác Đình đã tiếp nhận đơn hàng lớn tại Nam Mĩ vốn dĩ là của Tây Nguyên, sang năm, tổng doanh thu đường thuỷ Chúc Thị chúng ta hẳn là có thể tăng trưởng ba mươi phần trăm."
Bá tước Tiền dừng bước, nói: "Ba mươi phần trăm thì ít nhất phải được một tỷ."
Hạ Trí Hoàn nói: "Vốn dĩ dòng tiền của Tây Nguyên rất tốt, một công ty vận tải hàng hải siêu lớn, sụp đổ thì thật là đáng tiếc."
Thị trường tư bản vốn là tàn khốc, mà vận tải hàng hải Tây Nguyên, thật ra là bị ngân hàng Hắc Mã làm rớt giá cổ phiếu, sau đó phá sản.
Bọn họ khiến giá cổ phiếu vận tải hàng hải Tây Nguyên nâng cao sau đó bán giá thấp, rút cạn vốn lưu động của công ty đó, Tây Nguyên không có tiền, không thể nhận đơn hàng, tuyên bố phá sản, những đơn hàng vận tải liên quan tới Nam Mĩ toàn Châu Á đã được Hạ Phác Đình ôm về hết.
Và sau đợt này, với mức độ uy tín và bảo đảm của Chúc Thị, về sau những đơn hàng đó đều sẽ là của Chúc Thị.
Có thể nói là Tây Nguyên chết, Chúc Thị mập.
Bá tước Tiền vừa đi về phía sảnh hí khúc vừa cảm khái nói: "Phác Đình là một đứa giỏi giang, có tầm nhìn có mưu lược."
Giống với cá lớn nuốt cá bé, tập đoàn tài chính Anh làm rớt giá cổ phiếu công ty, anh lặng lẽ thu mua ở phía sau, sản nghiệp của anh sẽ càng lúc càng sung túc, tầm nhìn kiếm tiền độc đáo này của anh, bá tước Tiền bội phục thật tâm.
Ông ta còn nói: "Những kẻ chưởng quản Tây Nguyên quá tham, quá mạo hiểm, lúc trước buông lời muốn cải tạo Cửu Long, tôi đã cảm thấy mấy tên đó sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên, phá sản."
Thị trường tư bản rất tàn khốc, tập đoàn tài chính Anh tạo nên ván cờ, những kẻ mắc lừa cũng là những kẻ có lòng tham.
Tỉnh táo như Hạ Phác Đình, anh sẽ không mắc câu, còn có thể thu lợi từ đó.
Hạ Trí Hoàn còn nói: "Phương diện tiền bạc hải ngoại, về sau còn cần ngân hàng Hắc Mã chăm sóc nhiều hơn."
Bá tước Tiền cười gật đầu, nói: "Phác Đình mở rộng bờ cõi, chúng ta ở hậu phương chăm sóc Ngân Đại thay hắn, nên vậy."
Các khoản tiền của Chúc Thị tại hải ngoại đều thông qua ngân hàng Hắc Mã, nhà họ Tiền đang thay bọn họ chăm sóc Ngân Đại.
Hạ Trí Hoàn quay đầu, thấy cháu dâu đang đẩy xe lăn cháu trai theo ở phía sau, dặn dò: "Người trẻ tuổi các con không thích xem hí, về nghỉ ngơi sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại thương lượng."
Tô Lâm Lang và Hạ Phác Đình đều dừng bước, nhưng Tiền Phi Long đuổi theo, hỏi bá tước Tiền: "Cha, việc kia..."
Bá tước Tiền đập quải trượng, nghiêm nghị nói: "Chú Hạ của con là khách quý của cha, cha mời ông ấy tới là để xem kịch, có gì không thể ngày mai nói, hôm nay con nhất định phải đeo bám đề tài này?" Sau đó lại khiển trách: "Còn không tiếp đãi vợ chồng Phác Đình nghỉ ngơi đi!"
Đối với Tiền Phi Long thì đánh một trận cùng lắm là thắng thua, tranh danh tiếng, lợi ích ảnh hưởng đối với anh ta không lớn.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu anh ta thua, bá tước Tiền sẽ phải quyên một phòng chứa đồ.
Dòng tiền của Chúc Thị có vài tỷ đang cất ở ngân hàng Hắc Mã, cũng không dễ đắc tội, nếu thật sự muốn cược thì không thể chơi xấu. Nếu không tài chính vài tỷ của Chúc Thị sẽ phải đổi ngân hàng để bảo quản.
Tổn thất của nhà họ Tiền sẽ lớn hơn nhà họ Hạ.
Vừa rồi bá tước Tiền cố ý nói Hạ Phác Đình không biết giấu tài, ngay lúc đó Hạ Trí Hoàn đã chuyển đề tài sang năng lực cháu trai tại phương diện buôn bán, dùng sự thật để nói chuyện, khiến bá tước Tiền không còn lời nào để nói.
Lại nhìn Tiền Phi Long, trong lòng bá tước Tiền càng cảm thấy không thoải mái.
Hạ Phác Đình người ta có tài như vậy, tuổi còn trẻ nhưng trong mắt chỉ toàn là việc làm ăn, là cơ hội buôn bán, con của ông ta thì sao? Xúc động cuồng vọng, trong mắt chỉ có đánh đánh giết giết, bảo bá tước Tiền làm sao có thể không uất nghẹn?
Sau khi nạt nộ con trai xong, ông ta cùng Hạ Trí Hoàn rời đi.
Lúc Tiền Phi Long lại quay đầu, vợ chồng Hạ Phác Đình cũng đi.