.
Chương 412:
Nhưng trên bàn ăn của trẻ con có Gonda, mà Gonda sau khi ăn hiếp anh ta xong thì phát hiện chỉ cần bồi thường tiền là xong việc, thế là đã bắt nạt anh ta thậm tệ hơn, bởi vì làm vậy là có thể khiến Hạ Phác Chú nhìn cậu ta không thuận mắt đau lòng.
Hạ Phác Húc ngay cả cơm cũng chưa ăn đã đi, là bởi vì anh ta còn có một chút lòng tự trọng còn sót lại sau khi đã ném.
Mà vào lúc mẹ ngồi tù, cha mặc kệ anh ta, cũng như chịu đánh đập ở nông trường, trải nghiệm hiện tại của Hạ Phác Húc là sau khi anh ta tự hạ thấp bản thân vì để có thể ở lại Cảng Thành. Muốn ở lại nhất định phải chịu tra tấn tinh thần.
Anh ta hoặc là biến chất giống mẹ anh ta, hoặc là chịu ấm ức ngay cả mình cũng xem thường chính mình.
Nhưng chỉ cần ở lại Cảng Thành thì anh ta phải sống một cuộc sống như hiện tại, bởi vì thanh danh của anh ta đã sớm xấu xí khi đi tìm ông sáu Lục, hào môn cả cảng, không có một ai coi trọng anh ta.
Anh ta đẹp trai là thế, còn là cháu trai của nhà giàu số một, theo lý lúc Lý Phượng Gia được anh ta đưa về nhà là đã có cơ hội bám theo anh ta, nhưng vì sao người ta không bám theo anh ta, cũng là bởi vì, ngay cả Lý Phượng Gia cũng xem thường anh ta.
Anh ta cũng bởi nhìn thấu, mới có thể chủ động yêu cầu muốn về Đại Lục.
Hạ Trí Hoàn cố ý mở miệng yêu cầu, bảo Tô Lâm Lang có thể kéo thì kéo về, đương nhiên cô sẽ không bỏ mặc, ban ngày hung dữ với Hạ Phác Húc, nạt nổ anh ta cũng là muốn để anh ta chịu đả kích càng triệt để hơn thôi.
Thế này, sau khi anh ta về Đại Lục mới có thể ổn định, mạnh mẽ để đóng phim.
Mà nếu như ngày mai thật sự đánh nhau, Hạ Phác Húc sẽ có tác dụng lớn, Tô Lâm Lang còn có việc cần anh ta hỗ trợ.
Đã cho anh ta phơi nắng nửa ngày, hiện tại thời gian đã không còn sớm, cô nói với Băng Nhạn: "Đi gọi anh Húc của em lại đây, chị có việc muốn nói với anh ta."
Băng Nhạn duỗi một ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đặt lên mũi của chị dâu: "Phải nói trước, không được đánh anh ấy đó nhé.”
Tô Lâm Lang chu môi, hôn ngón tay non mềm của cô em chồng một cái, nói: "Được, chị không đánh anh ấy."
Song Băng Nhạn không nhảy xuống bàn, mà là ngoắc ngón tay: "Được rồi anh Húc, chị dâu không tức giận, mau vào đi."
Mặc một bộ đồ vest thẳng thớm, nơ màu đen, người một mét tám mấy, còn có đôi lông mày cao mắt sâu, mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú quá đáng. Lúc không cố gắng ngụy trang làm vẻ lấy lòng ngày thường, lúc vẻ mặt không cảm xúc, Hạ Phác Húc sẽ có khí chất u buồn, nhưng một người như anh ta sẽ càng thu hút ánh nhìn hơn.
Anh ta đút hai tay vào túi, bả vai cong xuống, đứng sau lưng Tô Lâm Lang, giống con hươu đen cao lớn, chỉ im lặng đứng đấy.
Tô Lâm Lang quay đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay của anh ta có vài dấu răng, biết kia là chó chăn cừu Malinois cắn, hỏi: "Đã tiêm vaccine chưa?”
Một con chó chăn cừu Malinois hình thể khổng lồ dí theo cắn anh ta, còn lựa cắn ngay mặt, nếu không phải Tô Lâm Lang liều mạng che chở, hôm nay gương mặt tuấn tú này sẽ bị phá hủy.
Hạ Phác Húc hạ giọng, nghẹn ngào nói: "Buổi chiều đã tiêm rồi."
Băng Nhạn khi giống như bà cụ non, nói: "Được rồi, chị dâu đã không tức giận, anh Húc đừng khóc."
Mài bột cà phê xong, châm lửa, nấu cà phê trước, sau đó Tô Lâm Lang mới hỏi: "Phác Húc, buổi tối có phải cậu ngủ chung phòng với Tiền Phi Long đúng không?"
Phòng ngủ bên trong hội sở cũng không nhiều, có lẽ Tiền Phi Long và Hạ Phác Húc ngủ chung một phòng.
Hạ Phác Húc gật đầu, nói: "Ừm." Sau đó thút thít nói: "Chị dâu, làm hộ chiếu cho tôi đi, để cho tôi về Đại Lục đi, tôi thật sự muốn đi về, tôi sẽ nghiêm túc quay phim, được không?"
Tô Lâm Lang không đáp lời, trước tiên là bế Băng Nhạn từ trên bàn xuống, bảo cô bề về phòng trong, xong rồi mới mở túi xách ra, móc ra một xấp đồ từ đó đưa cho Hạ Phác Húc, cũng nói: "Đưa xấp đồ này cho Tiền Phi Long, cứ nói là cậu mua tặng anh ta, bảo anh ta nhất định phải đợi tới tối mới xem, cậu phải xem chung với anh ta, hiểu không?"
Hạ Phác Húc nhận rồi quan sát, cảm thấy hơi hoảng, bởi vì đó là một xấp tạp chí ảnh Phong Nguyệt, còn có một quyển băng ghi hình Phong Nguyệt, tên Mạnh Gian, diễn viên chính là Bao Hương Hương.