Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431:

. Chương 431:
Nhưng cô vừa định vào thang máy thì đã thấy Hạ Phác Húc ôm một cái sọt rác to đi qua, anh ta cười hớn hở, vừa nhảy vừa ngoáy mông.

Thấy anh ta đi khập khiễng, trên mông có mấy dấu chân to, cô hỏi: “Phác Húc, có ai đánh cậu à, ai đánh thế?”

Vừa nhìn đã biết là Tiền Phi Long đánh, cô cố ý hỏi mà thôi.

Hạ Phác Húc mặc chiếc áo lông hoa và quần vải nhung kẻ ngày hôm qua, anh ta cười rạng rỡ: “Không có, không ai đánh tôi hết.”

Anh ta cho Tô Lâm Lang xem sọt rồi nói : “Chị dâu xem này, trong này có hai cái máy BP hỏng và một bộ đàm nát, đều là đồ chủ nhỏ Tiền vứt đi, tôi xin hết để mang về Đại Lục, mấy thứ này chỏ hỏng thôi, sửa lại còn có thể dùng tiếp, chị nói xem có đúng không.”

Máy BP và bộ đàm ở Cảng Phủ chẳng phải thứ gì hiếm lạ, nhưng ở nông trường lại là vật phẩm trân quý mà mọi người còn chẳng dám nghĩ đến.

Hạ Phác Húc bị đánh một trận, nhưng anh ta không tức giận, anh ta còn muốn thu gom rất nhiều đồ hỏng từ chỗ Tiền Phi Long, cũng coi như là một nhân tài.

Lại nói, thật ra anh ta là người rất lương thiện, trong tiểu thuyết gốc, có một phú bà từng bao anh ta bị ung thư, sau khi nhiễm bệnh còn bị chồng bỏ rơi, đuổi ra khỏi nhà, tình cảnh thê thảm vô cùng.

Hạ Phác Húc không những không rời không bỏ, sau khi phú bà bị bệnh thì ở bên cạnh chăm sóc, sau khi phú bà chết anh ta còn đích thân tổ chức tang lễ, người Cảng Phủ đều trào phúng, kêu anh ta là tên trai bao chân thành hiếm có ở Cảng Phủ.

Một đứa con nhà hào môn, chỉ trong một năm thôi, bây giờ anh ta đã biết nhặt rác, nhặt ve chai, biến phế thải thành trân bảo, có thể nói là thoát thai hoán cốt.

Tô Lâm Lang nhặt một cái máy BP lên, là máy loại mới, bị ai đó ném vỡ, chắc là thuộc về vật phẩm tiêu hủy.

Vì sao vệ sĩ nhà họ Tiền lại muốn tiêu hủy mấy cái máy BP mới?

Tô Lâm Lang thích mọi chuyện đều rõ ràng, cô cầm một cái máy Bp rồi nói: “Tôi cầm đi tìm người sửa xem, xong rồi cậu lại mang về Đại Lục.”

“Được, tạm biệt chị dâu!” Hạ Phác Húc nói, sau đó bưng sọt rác đi mất.

Bởi vì thang máy cứ dừng ở tầng ba mà không xuống dưới, Tô Lâm Lang bèn cầm máy BP lên nhìn kỹ, xem có sửa được không.

Cuối cùng thang máy cũng tới.

Cửa thang máy mở ra, cô giấu máy BP đi theo bản năng, lại nghe Tiền Phi Long nói: “Tinh lực của cô Tô khá tốt nhỉ, sáng sớm vận động nhiều như vậy, giữa trưa cũng không tranh thủ ngủ thêm chút đã dậy rồi à?”

Tô Lâm Lang ngẩng đầu, người bên trong là Tiền Phi Long vừa bị cô cho một trận nhừ tử, trời ạ, một, hai tiếng đồng hồ trôi qua, khuôn mặt Tiền Phi Long đã sưng như mặt người khổng lồ.

Mặt anh ta sưng phù, hai con mắt đều xanh tím, mũi cũng sưng to.

Ban đêm anh ta đi ra ngoài chắc chắn sẽ dọa được vài người.

Bị cô đánh thành thế này, anh ta vô cùng phẫn nộ, trong mắt như có ngọn lửa bốc cháy.

Bây giờ hai người là kẻ địch, là đối thủ, đương nhiên không thể để đối phương thăm dò ra tình trạng thật của mình.

Tô Lâm Lang căng thẳng đến mức không ngủ được, nhưng cô sẽ không để Tiền Phi Long biết.

Cô nói: “Trung tá Tiền, bẩm sinh tinh lực tôi đã dư thừa, không những lực tay đủ mạnh mà còn có thể đánh mọi lúc mọi nơi, không cần nghỉ ngơi!”

Tiền Phi Long cười lạnh đi tới rồi nói: “Nghe nói cô nói với Hạ Phác Chú là cha cô từng tham gia chiến tranh chi viện Triều Tiên?”

Tô Lâm Lang hỏi lại: “Làm sao, anh có việc gì?”

Tiền Phi Long nói: “Không sao, chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra là RAF chúng tôi từng đánh đến PLA răng rơi đầy đất, chẳng qua sau này chúng tôi rút lui trước mà thôi, không thì PLA các người chưa chắc đã chiến thắng trong chiến tranh chi viện Triều Tiên.”

RAF là tên viết tắt của Không quân Hoàng gia Anh.

PLA là tên viết tắt của quân nhân Đại Lục.

Trong chiến tranh chi viện Triều Tiên, đa số không kích nhằm vào PLA đều xuất phát từ RAF, cũng chính là Không quân Hoàng gia.

Sau này, vì xung đột lợi ích nên Không quân Hoàng gia rút khỏi chiến trường trước, thế nên với bọn họ mà nói, Không quân Hoàng gia cũng không thua trận trong chiến tranh chi viện Triều Tiên.

Tiền Phi Long nói không sai, Không quân Hoàng gia đúng là từng đánh với cha ở nông trường của cô trên chiến trường chi viện Triều Tiên.

Hơn nữa, cha cô còn bị thương vì máy bay oanh tạc.

Tiền Phi Long có vẻ rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào, anh ta lại nói: “Tôi lặp lại lần nữa, nếu cậu tôi thật sự cưỡng gian phụ nữ thì tôi sẽ cho chết ngay, nhưng cô Tô ạ, cô thắng tôi khi đấu quyền anh cũng không có nghĩa là quân lực của PLA mạnh hơn Không quân Hoàng gia Anh chúng tôi, cũng không có nghĩa cô mạnh hơn tôi…”

Anh ta nói dõng dạc hùng hồn, còn đang diễn thuyết, biện giải cho bản thân.

Tô Lâm Lang đã vào thang máy, cô bình tĩnh nói: “Trung tá Tiền, nhận rõ hiện thực đi, tôi không những mạnh hơn anh về đánh võ đánh quyền, tôi lái máy bay trực thăng cũng rất giỏi, xoay quanh tại chỗ, bay qua sơn cốc hẹp, qua khu dòng khí trên biển, cùng với bay trong thời tiết gió to, các kỹ thuật bay của các loại máy bay trực thăng, chỉ cần anh muốn so thì tôi sẵn sàng tiếp!”

 


Bình Luận (0)
Comment