.
Chương 457:
Thằng ranh con vô tích thứ hai sự lại chủ động muốn đi đóng phim, ông nội Hạ Trí Hoàn cũng vô cùng hài lòng, lúc này ông đang ở bên cạnh ăn sáng với Hạ Phác Húc, và dặn dò anh ta sang Đại Lục phải làm việc chăm chỉ.
Mà khi nhìn thấy Tô Lâm Lang đi vào, Hạ Trí Hoàn cũng biết, đồ ăn hại lười biếng nhất nhà ông ấy lại nhờ sự dạy dỗ của Tô Lâm Lang mà thực sự thay đổi.
Ông ấy vô cùng biết ơn cháu dâu, nhưng lời cảm ơn không cần phải nói ra hàng ngày.
Ông ấy vẫn chưa biết chuyện băng ghi hình, cũng không biết Tiền Mễ Lị ẩn náu sau lưng Trương Hoa Cường đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa, phạm bao nhiêu tội, ông ấy cười vui vẻ nói: “Lâm Lang, bá tước Tiền chuẩn bị đến thăm nhà ta, ông ta muốn hòa giải, chắc là muốn bồi thường cho chúng ta, đương nhiên, nếu cháu không muốn thì thôi, chúng ta có thể không nhận.”
Tô Lâm Lang suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Bồi thường thì chắc là tiền rồi.”
Cô đại khái đã hiểu những lời Hạ Phác Đình vừa nói có người sẽ mang tiền đến cho cô, đó chính là bá tước Tiền.
Bản ghi âm không dây trên máy bay có thể sao chép được, ở trên máy bay ông ta đã tự mình thừa nhận rằng mình đã hại Hạ Trí Hoàn, lại không muốn chuyện này lan truyền ra ngoài, nên chuẩn bị dùng tiền để giải quyết.
Hạ Trí Hoàn gọi cô đến chỉ là muốn hỏi xem có nên nhận tiền của bá tước Tiền hay không.
Quả nhiên, Hạ Trí Hoàn gật đầu, nói: “Dù sao cũng là người làm ăn, mọi chuyện đều thích dùng tiền để giải quyết, ông ta muốn đến nhà, chắc chắn sẽ mang tiền đến, nhưng nhận hay không, do cháu quyết định.”
Bản ghi âm không dây trên máy bay là dạng phát thanh, vì vậy Hạ Phác Chú và Hạ Phác Húc ở trên máy bay cũng đều nghe thấy bá tước Tiền thừa nhận việc mình đã hại người.
Mà theo họ, với tính cách kiên cường và cứng rắn của Tô Lâm Lang, không thể nào nhận tiền để giải quyết chuyện này.
Vì vậy, Hạ Phác Chú nói: “Ông nội, chị dâu cháu chắc chắn sẽ không muốn tiền, chị ấy không phải là loại người thấy tiền là sáng mắt lên đâu.”
Hạ Phác Húc đang đợi tài xế đến đón mình, đưa anh ta đến bến cảng, anh ta cũng nói: “Ông nội, cháu cũng nghĩ chị dâu cháu sẽ không muốn tiền, hay thôi đi ạ!”
Nhưng hai người họ rõ ràng vẫn chưa hiểu rõ Tô Lâm Lang.
Cô ta nói: “Có tiền không kiếm là thằng ngốc, huống hồ dạo này tôi đang cần gấp một khoản tiền, nhà họ Tiền muốn bồi thường, số tiền này tôi nhất định phải nhận.”
Hạ Phác Chú có chút không hiểu, cậu bé nói: “Chị dâu, chị chắc chắn muốn nhận tiền của nhà họ Tiền sao? Nhà họ là nhà tư bản, tiền đều là mồ hôi và máu bóc lột của người dân, bẩn thỉu vô cùng, hay là thôi đi!”
Hạ Phác Húc lại là một kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, phát hiện ra thái độ của Tô Lâm Lang là muốn nhận tiền, anh ta lập tức sửa lại nói: “Phác Chú, ông nội của chúng ta suýt chết, bác cả đến giờ vẫn là người thực vật, nhà chúng ta bị nhà họ Tiền hại thảm như vậy, họ bồi thường chút tiền là nên, chúng ta nhận tiền cũng là nên, theo anh, số tiền này, chúng ta nên nhận.”
Anh ta lại nói với Tô Lâm Lang: “Chị dâu, tôi sẽ quay lại Đại Lục đóng phim tử tế, nhưng chị nghe tôi khuyên một câu, bẩn thỉu là nhà họ Tiền chứ không phải tiền, chị cần tiền là đúng.”
Chớp mắt một cái, hai anh em lại vì chuyện không liên quan gì mà cãi nhau, một người cho rằng nên nhận tiền, người kia lại cho rằng không nên nhận.
Chính phủ Cảng Thành hiện nay muốn tiêu diệt triệt để các băng đảng rất là khó.
Bởi vì đằng sau các băng đảng nhất định có những nhà giàu có hoặc có hậu thuẫn của chính phủ, đánh đổ một ông lớn thì còn phải đánh gục cả thế lực hậu thuẫn đằng sau hắn ta.
Và sau khi đánh gục cả thế lực hậu thuẫn cho các băng đảng, mặc dù Tô Lâm Lang có thể không làm được, nhưng cô muốn thử, dùng cách kinh doanh để thay đổi Tiêm Sa Chủy, Vịnh Đồng La, Mong Kok… thành những khu vực phồn hoa thực sự, nơi không còn nhiều gái đứng đường.
Đây cũng là bước thứ ba của cô trong việc dọn dẹp sạch các băng đảng, dùng việc làm ăn trong sạch thay thế việc bán dâm đang phát triển, thay đổi số phận bi thảm của những người phụ nữ thuộc tầng lớp thấp nhất ở Cảng Thành.
Nhưng để làm chuyện này thì cô cần tiền, một khoản tiền, chỉ riêng khoản tiền đầu tư ban đầu ít nhất cũng bốn năm trăm vạn.
Cho nên sàng sớm hôm nay lúc thức dậy cô mới hỏi vay Hạ Phác Đình một khoản tiền.
Đúng thật tình cờ, muốn báo cảnh sát điều tra bá tước Tiền và con gái thì còn phải cần bàn bạc với luật sư mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng và khiến cho hai người họ đều phải ngồi tù.
Nhưng trước khi cô báo cảnh sát sao không lợi dụng nhà họ Tiền một chút, số tiền này cũng có thể coi là tiền vốn để lập nghiệp ở Tiêm Sa Chủy.
Dù cô muốn tiền nhưng cô sẽ không để bá tước Tiền tìm người đưa cho cô bởi vì loại người như bá tước Tiền dù là đến cầu xin tha thứ, cũng sẽ nham hiểm, sẵn sàng đâm sau lưng bất cứ lúc nào.
Nhưng may mắn thay, Tô Lâm Lang có một lý do vô cùng chính đáng để công khai lấy tiền của ông ta!