.
Chương 460:
Hạ Phác Chú nhìn anh hai càng tiến lại gần chị dâu, trong lòng không thoải mái, cậu ta chen vào giữa hai người, nói: "Mở cửa hàng ít nhất cũng phải hơn một triệu, tiền cát-xê của anh hai chỉ có mấy đồng, anh hay nói đùa quá!"
Hạ Phác Húc vẫn nhìn Tô Lâm Lang với ánh mắt đong đầy tình cảm, nói: "Thịt muỗi cũng là thịt, hơn nữa, đó là một phần tâm ý của anh dành cho chị dâu."
Hạ Phác Chú có tính ganh đua, thích chiến thắng, không muốn thua thiệt. Cậu ta quyết định: "Chị dâu, em sẽ đưa toàn bộ tiền tiêu vặt của mình cho chị."
Cô quay sang nhìn lại Hạ Phác Húc: "Cậu chỉ kiếm được ít tiền từ việc đóng phim thôi, cứ dùng nó để sống đi!"
"Không, tôi muốn đưa số tiền mình kiếm được từ việc đóng phim của mình cho chị, vì tôi ủng hộ chị mở cửa hàng ở Tiêm Sa Chủy." Hạ Phác Húc kiên định nói.
Xe đã đứng ở bên đường, tài xế đang chờ, Tô Lâm Lang nói: "Lên xe đi, đến nông trường nhớ chuyển lời của tôi đến mấy người Tần Trường Tràng, nói rằng tôi vẫn ổn, họ không cần lo lắng cho tôi."
"Dạ, chị dâu, chị dâu..." nước mắt của Hạ Phác Húc chợt dâng lên, chưa kịp chớp mắt mà nước mắt đã muốn tuôn ra.
Hạ Phác Chú thấy thế, đẩy anh ta: "Anh nhanh lên đi, khóc như phụ nữ ấy, mất mặt quá."
"Em hiểu gì chứ, anh khóc là vì cảm động." Hạ Phác Húc lên xe, vẫn vẫy tay: "Chị dâu, lúc tôi không ở đây, chị nhớ phải chăm sóc bản thân mình, nhớ giữ gìn sức khỏe của mình đấy!"
Chiếc xe đã đi xa rồi mà anh ta vẫn còn hét lớn: "Đợi tôi quay phim xong, tôi sẽ lập tức về nhà với chị."
Thấy anh ta ồn ào, phiền phức, Hạ Phác Chú bèn cười hỏi Tô Lâm Lang: "Chị dâu, chị nghĩ anh hai em đi lần này sẽ ở được bao lâu? Chị nói xem liệu anh ấy có lại lén lút chạy về như lần trước không?"
Tô Lâm Lang cười đáp: "Nói thật nhé, lần này anh hai em đi đóng phim, biết đâu lại có thể đoạt giải thưởng lớn, trở thành ảnh đế đấy."
Hạ Phác Chú nhếch mép: "Chỉ với anh ấy thôi ư? Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai thì chẳng có gì, đoạt giải thưởng lớn ư, chị dâu nói đùa à?"
Nhưng thực ra Tô Lâm Lang không hề nói đùa.
Biết đâu Hạ Phác Húc lại có thể mang giải ảnh đế về thật.
Tất nhiên không phải vì khuôn mặt điển trai, thanh tú của anh ta mà là vì tâm lý của anh ta đã khác trước kia.
Lúc bị Tiền Phi Long và Gonda hành hạ không khác gì chó, tâm lý của anh ta thực sự chẳng khác gì những cô gái bán hoa kia.
Anh ta bị chà đạp nhưng không có khả năng chống cự, cũng không thể chạy trốn.
Tất nhiên anh ta không thoải mái, không vui vẻ nhưng anh ta chưa bao giờ phản kháng, anh ta không biết phải phản kháng như thế nào.
Còn thái độ của Hạ Trí Hoàn và Hạ Phác Đình đại diện cho những người bình thường, họ sẽ không cứu anh ta, họ muốn anh ta tự phấn đấu, tự mạnh mẽ lên.
Tất nhiên, bản thân anh ta cũng phải kiên cường lên.
Việc Tô Lâm Lang đến Tiêm Sa Chủy mở cửa hàng không liên quan đến tiền bạc mà là một cách cứu rỗi, cứu rỗi những cô gái bán hoa.
Hạ Phác Húc nhìn thấy, biết rằng cô và anh ta có chung tâm lý, đồng thời có thể dũng cảm đứng ra, trong lòng anh ta cũng sẽ sinh ra khí phách và ý chí chiến đấu. Cộng thêm những trải nghiệm phức tạp trong thời gian qua, đủ để chống đỡ cho anh ta đi diễn.
Đừng nhìn anh ta vẫn đang nịnh nọt lấy lòng người khác nhưng từ lúc anh ta nói muốn tiết kiệm tiền cho cô, giúp cô ấy mở cửa hàng thì anh ta đã có khí phách rồi.
Cơ thể mềm yếu nhưng có ý chí sắt đá, anh ta hiểu cách nắm bắt mức độ diễn xuất, cũng có thể giành được giải ảnh đế.
Không nói đến Hạ Phác Húc nữa.
Hạ Phác Chú đã được nghỉ đông, chuẩn bị đi tìm Quý Đình Phong chơi.
Nhưng Tô Lâm Lang lại nói: "Cậu đợi tôi đi thay quần áo, lát nữa hai chúng ta đi Tiêm Sa Chủy."
Mặc dù cảm thấy Tiêm Sa Chủy là nơi ăn chơi trác táng nhưng Hạ Phác Chú vẫn rất vui khi được đi chơi cùng chị dâu.
Cậu ta vội vàng nói: "Được rồi, chị dâu, em sẽ đợi chị ở đây."
Nhìn chị dâu bước vào khách sạn, cậu ta lại gọi: "Chị cứ từ từ ăn sáng và trang điểm, em sẽ đợi chị."
...
Ông sáu Lục đi tìm những cô gái bán hoa từng tiếp chính khách da trắng để hoàn thiện chứng cứ cho vụ án nhà họ Tiền.
Tô Lâm Lang đưa Hạ Phác Chú đến Tiêm Sa Chủy, cũng không tìm trai bao mà đi thẳng đến khu đèn đỏ sầm uất nhất, phố Phong Nguyệt.
Lúc này trời còn sớm, mới mười giờ sáng, cửa hàng đều chưa mở, gái bán hoa cũng chưa ra chào hàng, đường phố vắng vẻ.
Đầy rác rưởi trên mặt đất, giấy vụn, và đủ loại bao bì nhựa, trên tường treo đầy đèn neon ảm đạm, không bật sáng.