.
Chương 467:
Đây là lĩnh vực cô không am hiểu, Tô Lâm Lang tỏ vẻ thành kính: “Anh Phác Đình mau nói đi.”
Đôi mắt cậu cả Hạ tối sầm, mặt cũng đỏ lên, anh hỏi: “Em không mệt, cũng không đau thật à?”
Không chỉ không đau, đây là lần đầu tiên Tô Lâm cảm nhận được rằng sự sung sướng về sinh lý đúng là một trải nghiệm cực hạn.
Chỉ là nhanh kết thúc quá, chưa đã thèm.
Hơn nữa bây giờ cô càng chú ý chuyện mỹ phẩm, thế nên Tô Lâm Lang nói: “Được rồi, anh Phác Đình, đừng nói chuyện này, chúng ta bàn việc chính đi.”
Rốt cuộc chỉ là bữa khai vị, cô không mệt cũng là chuyện thường, cậu cả Hạ lại quay về chuyện chính: “Sản phẩm họ dùng đều nhập từ Nhật – Hàn cả.”
Ngừng một lát, anh lại nói: “Trước mắt thì mỹ phẩm giá rẻ của Nhật – Hàn chiếm tám phần mười doanh số toàn châu Á, em không tiêu thụ không có nghĩa là người chi tiền không có nhu cầu. Thế nên em phải thay đổi chiến lược, không thì em không mở cửa hàng được đâu.”
Trên bàn trang điểm có mỹ phẩm của Tô Lâm Lang, đều là Hứa Uyển Tâm mua giúp, toàn là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Cô cũng nhớ ra, mỹ phẩm của Lý Trân, Bao Hương Hương đều có in chữ Nhật và Hàn.
Cảng Phủ cũng có nhãn hiệu mỹ phẩm, giá cả không cao, nhưng có vẻ các cô gái vẫn thích hàng nhập Nhật – Hàn hơn.
Cô không hiểu vì sao lại thế, bèn hỏi: “Anh Phác Đình, có phải sản phẩm Nhật – Hàn có chất lượng tốt hơn Đại Lục và Cảng Phủ không?”
Vấn đề này rất phức tạp, theo quan điểm của Hạ Phác Đình, sản phẩm Đại Lục có chất lượng tốt hơn một chút, bởi vì trong đó không có các chất phụ gia hóa học.
Nhưng làm đẹp là ngành sản xuất mà bao bì và khái niệm được xem trọng hơn chất lượng, mà ở phương diện đóng gói và tiếp thị, nếu người Nhật – Hàn là những tên cướp cầm AK thì người Đại Lục chính là người nguyên thủy đốt rẫy gieo hạt.
Đây là khoảng cách rất lớn trong triết lý kinh doanh, cho dù sao chép bao bì của Hàn – Nhật thì người ta cũng không ngừng sáng tạo, mà hình thức kinh doanh ở Đại Lục là quốc doanh hóa, cũng như rất khó kiểm soát sản phẩm sau cải cách tư nhân, đây đều là bất lợi.
Thế nên nếu muốn nâng đỡ sản phẩm Đại Lục dựa vào một trái tim yêu Tổ quốc, vậy thì cửa hàng của Tô Lâm Lang xong đời là cái chắc.
Nhưng nếu bán sản phẩm Nhật – Hàn thì lại không đúng với ý tưởng ban đầu của cô.
Đây là nguyên nhân cậu cả Hạ nhận định rằng chắc chắn vợ sẽ thất bại, mặc dù anh rất tán thưởng phương án của cô.
Quả nhiên, Tô Lâm Lang trầm tư.
Ở nông trường, nhà máy thép toàn là quân nhân xuất ngũ, họ có tư tưởng, ham học tập, nhưng những nhà máy quốc doanh khác, hoặc là thụ động một cách tiêu cực, hoặc là lãnh đạo làm việc thiên tư làm rối loạn kỷ cương, nhà máy tư nhân thì rất khó khống chế chất lượng.
Đây là lần đầu tiên cô gặp khó khăn kể từ khi trọng sinh đến nay.
Cô không thể giải quyết chuyện này một mình được.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vợ dựa vào cái gối ôm lông thiên nga màu đỏ rượu rất lớn, làn da như tối một sắc độ, áo ngủ khép hờ, vô cùng quyến rũ. Trong đôi mắt cô xuất hiện sự mê mang và buồn phiền mà trước giờ bao giờ thấy.
Hạ Phác Đình cười thầm rồi nói: “Thật ra vẫn có cách giải quyết, anh có một cách.”
Anh có cách để bao bì, marketing của mỹ phẩm Đại Lục nhanh chóng phát triển, đuổi kịp Nhật – Hàn?
Đây là thập niên 80, Cảng Phủ có ưu thế trời cho, có được con đường hậu cần toàn cầu hóa.
Mà từ giờ trở đi, các sản phẩm của Nhật – Hàn dựa hơi Cảng Phủ, vậy là có thể toàn cầu hóa.
Bởi vì bắt đầu chậm, phản ứng chậm, Đại Lục bị Nhật – Hàn vượt rất xa, mãi mãi không thể bắt kịp.
Chồng đã nói là có cách, Tô Lâm Lang rất muốn nghe, cô nói: “Anh Phác Đình mau nói đi, là cách gì!”
Vợ đang ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt là sự ái mộ và khát vọng mà Hạ Phác Đình từng thấy trong mắt của rất nhiều cô gái muốn gả vào hào môn khi họ nhìn anh.
Điều này khiến lòng hư vinh của cậu cả Hạ rất là thỏa mãn.
Trong sự chờ mong của Tô Lâm Lang, Hạ Phác Đình nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi vợ.
Cô muốn tránh ra, nhưng lại bị anh đè xuống.
Chính miệng cô từng nói anh muốn làm gì cũng được!
Mà sau khi có kinh nghiệm lần đầu, có thể nói lúc này cậu cả Hạ đã rất thành thạo, khi anh hỏi vợ có mệt không thì cô cũng nói mệt, còn bảo anh mau kết thúc đi.
Trong mắt Hạ Phác Đình thì anh đã rửa được mối nhục xưa.
Nhưng mà anh ngồi xe lăn nửa năm, phần eo rất ít hoạt động, đột nhiên vận động nhiều như vậy, cái eo cứng còng của anh chịu không nổi.
Từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên anh biết cảm giác eo và đầu gối bủn rủn là như thế nào. Sau khi xong việc thì anh cũng kiệt sức, hỏi vợ: “Nãy giờ em mệt lắm đúng không, anh nghe em kêu mệt suốt.”
Thật ra lý do Tô Lâm Lang kêu mệt là vì cô muốn nhanh nhanh cho xong chuyện, bây giờ cô cũng chỉ muốn kết thúc đề tài này ngay.