.
Chương 497:
Đang yên đang lành, dịp gia đình đoàn viên, cứ thế bị Hạ Phác Hồng biến thành không khí ngột ngạt.
Cậu ba điên khùng đã bị Quách Thụy giam lỏng trong phòng ngủ.
Hứa Uyển Tâm xót con nên cũng ngã bệnh, nằm truyền dịch trên giường.
Đương nhiên là Hạ Phác Hồng không chịu bị nhốt, lúc nào cũng gào ầm trong phòng ra, ném đồ đạc các thứ, ầm ĩ đòi về Anh ngay lập tức, đi liền ngay và luôn.
Hạ Phác Chú và Băng Nhạn không biết anh ba đã làm gì sai, rất muốn gặp anh nên quấn lấy Tô Lâm Lang, xem cô có thể nghĩ cách nào cạy cửa hoặc đập khóa ra không, thậm chí quật ngã Quách Thụy, cứu anh ba của chúng ra.
Hạ Phác Đình phải lần nữa cho Hạ Phác Chú một bao lì xì mười nghìn đô la Cảng, xong bảo Tống Thời Vu đang trực ban đến, bảo cậu ta đưa hai đứa trẻ ra ngoài chơi đốt pháo, bấy giờ hai đứa mới chịu đi.
Gần sang năm mới, đương nhiên là cậu cả Hạ phải chuẩn bị quà năm mới cho vợ rồi.
Nói ra thì phải gọi là quà Tết, vì trước Tết anh đã ủy thác cho Hứa Thiên Tỉ đến phòng đấu giá đấu cho bằng được, nhưng khi ấy Hứa Thiên Tỉ quên đi nên đã bị người khác tranh mất, Hạ Phác Đình phải mua từ tay người ta.
Kể ra thì cũng không có gì đặc biệt hiếm lạ lắm, chỉ là cặp côn trông như hai cây chày cán bột thôi.
Một đầu nó có gờ nối, khép lại sẽ thành một cây gậy dài, tách ra sẽ thành đôi côn.
Đương nhiên, cậu cả Hạ lao tâm khổ tứ, phải rước bằng được nó về âu cũng là có nguyên nhân.
Anh nói: "Cặp Bagakays đó làm bằng gỗ lim, sét xẹt đứt được như chém bùn, đương nhiên là chém đứt được nó. Nhưng cậu thử cái này đi, tên nó là Âm Sơn Long Bách, làm từ thứ gỗ bền chắc nhất từ trước đến nay, sét đánh không đứt."
Gộp hai thanh thành một, cậu cả Hạ kẹp thêm một bao lì xì: "Em gái, chúc mừng năm mới."
Tô Lâm Lang nhận cây gậy, gộp hai thanh làm một. Vừa hay trên mặt bàn có thanh dao găm, cô vung gậy về phía dao găm, cây gậy chẳng hằn vết gì mà lưỡi dao lại chẻ làm đôi.
Âm Sơn Long Bách xem ra đúng là một loại gỗ tốt.
Chất gỗ thì dễ, gậy là một loại vũ khí không thể giết người nhưng có thể qua kiểm tra, thực dụng hơn súng nhiều.
Không tệ, món quà này Tô Lâm Lang thích.
"Cảm ơn anh Phác Đình ạ." Cô nói.
Nhà có một thằng nhóc không khiến người ta bớt lo đã đủ nhức đầu rồi.
Một năm bốn mùa, đến cuối tuần cũng không tha, Hạ Phác Đình cứ phải lo toan, phải đến Giáng Sinh, Tết nhất mới được nghỉ ngơi mấy hôm.
Anh còn đang ở cái tuổi sung mãn, hôm nào hễ mà vợ khỏe mạnh là không chịu lỡ nửa tiếng đó. Nhưng vì hôm qua không ngủ nên hôm nay cô cần ngủ bù, thế là anh cũng chỉ đành nằm trên giường.
Nhưng vừa nằm xuống, muốn thiu thiu ngủ thì lại nghe bên cạnh có tiếng gào ầm ĩ: "Ông nội, mau thả cháu ra đi."
Lát sau lại gào tiếp: "Rõ ràng đã bảo sẽ cho cháu tiền mà, các người lật lọng, nói không giữ lời!"
Sau đó là tiếng bịch bịch, không biết cậu ta lại đập gì mà sàn gác rung ầm lên.
Hạ Phác Đình quay sang nhìn vợ, thấy vợ yêu cũng đang tủm tỉm nhìn anh.
Cậu cả Hạ từng soạn một bản hợp đồng để Tô Lâm Lang giúp các em tranh thủ được thêm quyền tự do.
Nhưng nếu đưa quyền và chu cấp đủ tiền cho đứa em bất trị như Hạ Phác Hồng thì nó có thể phá tung nhà mất!
Cắn răng hồi lâu, cậu cả Hạ đành hỏi lại: "Em gái, em hỏi thử bên địa lục xem, hay là thử tìm..."
Hay là thử tìm cách nào đó để quân giải phóng Đại Lục bắt thằng nhóc đó đi, giam lại để nó chuyên tâm làm khoa học được rồi.
Nếu không thì với cái độ khùng của nó, sớm muộn cũng liên lụy cả Hạ Thị vì cái vụ nghiên cứu bí mật quân sự của nó.
Hạ Thị làm ăn lớn cũng nhờ chính phủ Anh cấp phép, lỡ mà bị Hạ Phác Hồng liên luỵ, bị tố cáo là ăn trộm bí mật quân sự của Anh thì hai ông cháu Hạ Trí Hoàn và Hạ Phác Đình phải ra tòa án quân sự mất.
Thật ra Tô Lâm Lang chỉ quen toàn quân nhân xuất ngũ, quân nhân duy nhất còn tại ngũ mà cô quen là một ông cậu họ ngoại, tên là Trình Khai Minh, chắc đang làm việc ở biển Đông. Nhưng vì sợ dính dáng đến chuyện của cậu ruột cô mà hai bên đã không liên lạc từ lâu.
Mà chuyện liên quan tới Hạ Phác Hồng, theo cô thấy, muốn giữ cậu ta lại, không phải cứ đòi đưa đến Đại Lục là được.
Nên nhớ, nhà họ Hạ chịu đưa là một chuyện, phía quân đội Đại Lục có chịu nhận hay không lại là chuyện khác.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: "Anh cả, mồng ba, lúc đưa Phác Hồng đến doanh trại quân đội, chúng ta cũng đi đi."