.
Chương 51:
Đây là lần đầu tiên bé gái ngửi thấy mùi thối như vậy, cũng không biết có phải là sơn hay không, hơn nữa trong lòng còn không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn nở một nụ cười và nói: "Hoan nghênh chị lần sau quay lại nhé."
Tô Lâm Lang xách đồ quay về xe, chiếc xe lại tiếp tục chạy, cô và Lưu Ba vùi đầu ăn lấy ăn để, thỉnh thoảng hút một ngụm trà sữa, giống như ma đói đầu thai vậy.
Trà sữa này thật sự rất ngon, mùi trà đậm đà, mùi sữa thì ngọt lịm, Tô Lâm Lang hút một hơi hết nửa cốc.
Cô cắn hai phát hết cái bánh dứa, bánh mềm mại thơm ngọt, khiến hai mắt cô mở to như muốn rớt ra ngoài.
Bỗng nhiên Lưu Ba quay đầu lại nói: "Mợ cả, chắc hẳn cậu cả cũng đói rồi, hay là đút một ngụm trà sữa cho cậu cả bằng ống uống đi."
Ống uống chính là ống hút, cách gọi của người Cảng Thành hơi kỳ lạ.
Tô Lâm Lang nói: "Chắc anh ấy không uống đâu nhỉ?"
Thực ra thì lúc cô vừa đến Cảng Thành, cốc trà sữa đầu tiên là do Hạ Phác Đình mua cho cô, anh cũng là người giới thiệu cho cô về bánh dứa.
Tô Lâm Lang đưa ống hút đến gần.
Cô chỉ muốn thử xem sao, nhưng con ngươi màu đỏ như máu của Hạ Phác Đình nhìn sang cô rồi anh từ từ mở miệng ra.
Anh đang trong cơn hôn mê nặng, vậy mà biết đáp lại cô sao?
Tất nhiên là anh không còn sức để uống nữa, chỉ thấm thấm môi rồi thôi.
Theo như Tô Lâm Lang quan sát, vị trí trúng đạn của anh cực kỳ nguy hiểm, đôi mắt đỏ như thế này chắc chắn là không nhìn thấy gì.
Trong tiểu thuyết gốc, về sau anh vừa liệt vừa mù.
Cô cứu được anh sớm, làm phẫu thuật sớm thì không biết có thể khôi phục lại thị lực không nữa.
Xe lại chạy thêm nửa tiếng đồng hồ thì đến bãi đỗ xe cô đã hẹn với Hứa Thiên Tỉ.
Bãi đỗ xe của bến tàu nên rất ít xe, hơn nữa tất cả đều là xe tải lớn, chỉ có một vài tài xế lái xe tải đang làm việc.
Suốt cả đường đi đều không gặp phải bọn bắt cóc, bộ đàm cũng im phăng phắc, không có bất cứ tín hiệu nào cả, tất nhiên là Tô Lâm Lang không ngây thơ đến nỗi cho rằng Trương Hoa Cường đã bỏ cuộc, cô càng tin rằng hắn đang bố trí lực lượng mai phục ở trong đường hầm, há miệng chờ sung.
Còn bây giờ cô lại phải gọi điện thoại cho Hạ Mặc.
Cô xuống xe, cố ý tìm một bốt điện thoại công cộng khá dễ bị định vị.
Cuộc gọi này rất quan trọng, bởi vì nó có liên quan trực tiếp đến việc Hạ Phác Đình có thể bình an vượt qua đường hầm dưới nước được hay không.
…
Trong biệt thự nhà họ Hạ, hai mắt Hạ Mặc đỏ hoe như sắp khóc, thỉnh thoảng ông ta lại xoa mặt và nhìn vợ: "Honey, em thấy mặt mũi anh hiện tại có đáng sợ không, có khi nào sẽ làm cho Lâm Lang sợ không?"
Linda Tôn vỗ đùi chồng, nhẹ giọng nói: "Dịu dàng chút nữa."
"Được, được, anh sẽ dịu dàng hơn." Hạ Mặc xoa mặt thật mạnh.
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên tựa như tiếng chuông cảnh báo làm ông ta giật mình ngồi bệt xuống sàn nhà.
Linda Tôn vỗ nhẹ vào chân chồng: "Nói chuyện đàng hoàng, hỏi xem bây giờ Lâm Lang đang ở đâu."
Hạ Mặc hỏi: "Lâm Lang, cháu đang ở đâu thế?"
Tô Lâm Lang đáp: "Chú hai, bọn bắt cóc không đáng sợ lắm đâu, vừa nhận được một triệu chúng đã thả Phác Đình ra."
Linda Tôn rất bình tĩnh còn Hạ Mặc lại ngạc nhiên bật thốt: "Chỉ cần một triệu?"
Mấy chục tên bắt cóc mang trên người mấy chục khẩu súng AK mà chỉ đòi một triệu, bọn chúng đủ chi phí đi lại sao?
Nó đang nói đùa ư?
Tô Lâm Lang nói: "Bọn bắt cóc còn cho cho bọn cháu một chiếc xe Baylor, đúng lúc cháu có thể chở Phác Đình về nhà."
Bọn bắt cóc còn tặng xe?
Hạ Mặc cảm thấy cô đang nói nhảm nhưng vẫn hỏi: "Mấy đứa đang ở đâu để chú đến đón."
Tô Lâm Lang bất ngờ bật khóc: "Phác Đình bị trúng đạn vào đầu, tình trạng rất nghiêm trọng, cháu sợ lắm chú hai, cháu phải làm gì bây giờ?"
Hạ Mặc thở dài: "Thằng bé là cháu trai trưởng của dòng họ Hạ, nếu Phác Đình xảy ra chuyện, chú sẽ hỏi tội cháu đấy Lâm Lang."