.
Chương 512:
Tô Lâm Lang thẳng tính, nói rõ mọi chuyện nên đương nhiên sẽ không vòng vo không kể chuyện ảnh trên bục phát biểu.
Cô bật cười, nói: "Là người của Thống đốc, thư ký Marry."
Lần này không chỉ mỗi Hạ Phác Hồng sửng sốt mà Hạ Phác Đình cũng nghiêng đầu sang nhìn vợ: "Thống đốc, thư ký Marry?"
Thư ký Marry của Thống đốc giúp cô tung ảnh nude lên sân khấu, thật chứ?
Từ khi Hạ Phác Đình được cứu ra khỏi thùng lạnh luôn tin tưởng vợ mình vô điều kiện, nhưng giờ phút này đến anh cũng không dám tin.
Bảo thư ký Marry của Thống đốc tung ảnh nude giúp cô ư? Chuyện này quá khó tưởng tượng.
Hạ Phác Hồng trước nay kiêu ngạo, tự cao cũng phải nói: "Chị dâu đang lừa em, xem em như con nít hay sao?"
Hạ Phác Đình hỏi lại em trai: "Em chẳng là con nít còn gì?"
So với sự trưởng thành của anh cả thì cậu ta hơi chột dạ.
Nhưng cậu ta vẫn nhấn mạnh: "Em mười chín tuổi rồi, là người trường thành rồi đấy, đừng có xem em như con nít!"
Thật ra với Tô Lâm Lang thì cậu ta không những là con nít, còn là một đứa con nít vừa đơn thuần, vừa hơi ngốc nghếch.
Cô hỏi lại Hạ Phác Hồng: "Nếu thật thì em có thể chấp nhận một yêu cầu của chị không?"
Hạ Phác Hồng không nghĩ mà đáp luôn: "Không thể nào, em không tin là thật đâu."
Cậu ta nói tiếp: "Chị dâu không muốn em về Anh chứ gì? Chị đừng yêu cầu, em sẽ không chịu trận ở phương diện nghiên cứu khoa học đâu. Em cam đoan với mọi người rằng sẽ làm thật kín, không để liên lụy đến mọi người."
Cậu ta bảo làm kín tức là ngoài mặt thì làm nghiên cứu hợp pháp, nhưng trong thì bí mật nghiên cứu đồ quân sự.
Cậu ta tự cho rằng mình giấu rất tố, nhưng Tô Lâm Lang nghi rằng phía Anh, từ thầy cậu ta đến CIA đã biết các nghiên cứu phát minh của cậu ta từ lâu, luôn trông chừng cậu. Họ đặt cậu ta vào lồng nuôi như nuôi một con thỏ, nuôi cho béo rồi làm một bữa ra trò.
Nếu không thì bản vẽ tàu chiến của Anh, bí mật quốc gia, từ CIA, quân đội đến thầy cậu ta sẽ chịu cấp cho cậu ta hay sao?
Thầy cho cậu ta, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là người ta nhăm nhe phát minh của cậu ta, luôn âm thầm theo dõi để bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào lấy đi thành quả nghiên cứu.
Nói trắng ra là cậu ta đang làm nghiên cứu cho Anh không lương, lại còn phải tự bỏ tiền túi ra mua vật liệu.
Cậu ta tự cho mình là thông minh nhưng thực chất chỉ là một cậu ấm có tiền ngu ngốc.
Nhưng dù Tô Lâm Lang hiểu rõ trong lòng, cô vẫn không nói ra mà chỉ tiếp tục kể chuyện trên sân khấu đã xảy ra thế nào.
Lúc đó, khi học vừa vào, thư ký Marry đã đến đỡ bá tước Tiền, cũng đặt toàn bộ tài liệu của mình lên bàn.
Đó là một xấp chương trình của buổi tiệc, là đồ xếp cho khách khứa, khi Tô Lâm Lang đến đỡ bá tước Tiền thì nhét ảnh chụp vào.
Marry luôn đứng cạnh bục phát biểu, từ đầu chí cuối đều ôm tập văn kiện, ảnh chụp sẽ không lọt ra ngoài. Nhưng sau đó Thống đốc bị đổ canh vào người, cô ta phải gọi điện kêu người tới, dựng tập văn kiện lên, thế là một xấp ảnh chụp rơi đầy bục.
Đây cũng là lý do mà Tô Lâm Lang tự tin rằng Tiền Mễ Lị sẽ không tìm ra chứng cứ cô truyền bá ảnh chụp.
Đúng là cô mang ảnh vào hội trường, nhưng thật sự là cô chẳng tung một tấm nào cả.
Với Hạ Phác Đình mà nói, chuyện Tô Lâm Lang làm, cô chỉ cần giải thích với anh là anh chấp nhận được hết. Anh đã chịu rằng trừ phương diện giường chiếu thì mặt nào của vợ cũng mạnh hơn mình từ lâu rồi.
Nhưng với Hạ Phác Hồng, đây là một cú tát đau, vì cậu ta luôn tưởng mình là người thông minh nhất nhà.
Hôm nay, người chị dâu thấp hơn cậu ta một cái đầu không chỉ "ngược" mà còn vả cậu ta một phát đau.
Một mình cô, chỉ trong vòng mấy phút, dưới sự giám sát của năm, sáu chiếc camera giám sát, mấy chục chiếc máy ảnh cùng hơn trăm cặp mắt nhưng vẫn có thể hoàn thành một tội ác hoàn mỹ.
Không để lại bất kỳ chứng cứ nào chỉ ra mình.
Song, tội ác hoàn mỹ này vẫn còn một chi tiết quan trọng nhất là vân tay.
Cô toàn cầm bằng tay không, cũng không có dung dịch chuyên dùng để xóa dấu vân tay, thế thì xóa vân tay kiểu gì?
Nhưng cậu ta còn chưa kịp hỏi chuyện vân tay đã nghe Tô Lâm Lang lạnh lùng nói: "Hạ Phác Hồng, hôm nay chị làm mọi chuyện là để cho em xem đấy. Kết quả thế này rồi mà em còn không hiểu, vẫn cảm thấy mình thông minh, không biết xấu hổ đấy à?"
Cô cười cợt thêm rồi nói tiếp: "Với cái trí thông minh này của em, chị khuyên em nên ở yên tại Cảng Thành đi. Trừ khi tất cả dân Anh và CIA đều ngu đần, thiểu năng ngớ ngẩn hết, chứ chỉ cần một người bình thường thôi thì sớm muộn gì cũng phát hiện chuyện em trộm bản vẽ tàu chiến. Em cứ chờ ăn đạn đi!"