.
Chương 53:
Tô Lâm Lang cũng cho rằng không có ai dám nhìn mình thay quần áo, thế nhưng cô vừa cởi quần áo và liếc nhìn lại thì thấy Hạ Phác Đình không biết đã mở mắt từ khi nào, ánh mắt của anh cũng đang dừng trên người cô.
Bởi vì áo ngực dính quá nhiều máu nên Tô Lâm Lang phải thay cái khác.
Dù cô chỉ là một người lính nhỏ nhưng đám đàn ông chẳng có ai dám nhìn cô thay đồ cả.
Tuy cô biết người đàn ông này chẳng khác nào một người thực vật nhưng cô vẫn nói: "Nhắm mắt lại."
Đôi mắt đỏ tươi của cậu cả nhà họ Hạ vẫn nhìn thẳng, không hề chớp mắt.
Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp, đó là một cặp mắt phượng sắc bén, tròng mắt đen sẫm.
Tô Lâm Lang dịu giọng nhắc lại: "Anh Phác Đình, nhắm mắt lại đi."
Quả nhiên ngay giây tiếp theo người đàn ông đã nhắm mắt lại, thấy vậy, Tô Lâm Lang tiếp tục cởi áo ngực.
Thế nhưng cô vừa mới cởi áo ngực ra đã nhìn thấy Hạ Phác Đình lại mở mắt, bình tĩnh nhìn thẳng cô.
Anh có dấu hiệu phát sốt, phải đưa tới bệnh viện ngay.
Vả lại, dù hiện tại anh đã khôi phục ý thức nhưng lại rất bối rối và sợ hãi, không có tâm trạng ngắm nhìn cơ thể cô.
Tô Lâm Lang nghĩ ngợi vài giây rồi lấy áo ngực cũ che mắt cậu cả nhà họ Hạ lại, thầm nghĩ cô làm vậy là để che khuất ánh sáng, giúp anh ngủ ngon.
Chiếc áo ngực dính đầy máu giống như cái bịt mắt, vừa khí với phần đầu của cậu cả nhà họ Hạ.
...
"Chị dâu." Hai tên lính nghệ thấy tiếng mở cửa xe, nhanh chóng xoay người lại.
Cô nhìn về phía chiếc xe Baylor, thấy Hứa Thiên Tỉ lọng cọng trói gô A Vinh ở phía sau hệt như một cái bánh chưng.
Tô Lâm Lang tháo dây thừng, hướng dẫn cho cậu ta và Lưu Ba hợp sức kéo người lên ghế phụ, dây thừng cũng chỉ trói lỏng lẻo.
Sau đó, cô bắt đầu phân chia nhiệm vụ, Hứa Thiên Tỉ tiếp tục lái chiếc Baylor không có giấy phép, cô thì lái chiếc Silver Spirit, còn Lưu Ba chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là chăm sóc Hạ Phác Đình thật tốt.
Về phần tại sao không tìm người giúp đỡ, Lưu Ba đã giải thích với Hứa Thiên Tỉ khiến cậu ta tâm phục khẩu phục.
Hai người bọn họ hơi lo lắng: "Lúc ở Đại Lục chị dâu đã có bằng lái chưa?"
Tô Lâm Lang nhìn vào gương chiếu hậu vừa tô son vừa trả lời: "Tôi từng là tài xế lái xe máy kéo xuất sắc ở nông trường của bọn tôi."
Chẳng qua chỉ là một chiếc xe thôi mà, ngay cả phi thuyền cô cũng từng lái rồi, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, vì sợ bọn họ cảm thấy bất thường nên cô mới nói vậy thôi.
Nếu là người khác nói bản thân từng lái xe máy kéo ở Đại Lục mà lại muốn lái xe ở Cảng Thành chắc chắn hai người bọn họ sẽ cười tới nỗi rụng răng, nhưng bọn họ không thể cười nhạo chị dâu được. Thế nên hai người liếc nhìn nhau, sau đó Lưu Ba lại cảm thán: "Chắc chắn kỹ thuật lái xe của chị dâu tốt hơn tôi."
Đôi môi của chị dâu vốn đã căng mọng, sau khi tô son đỏ trông càng quyến rũ hơn. Cô mặc chiếc áo phông trễ vai màu xanh lục và chân váy ôm body, mái tóc buộc cao, đuôi tóc hất sang một bên. Tuy dáng người cô đẹp nhưng toàn thân lại toả ra sát khí, vừa xinh đẹp vừa làm người ta sợ hãi.
Hứa Thiên Tỉ lái chiếc E3 ra ngoài trước, cậu ta không quay về mà nghênh ngang đua xe vòng quanh khu vực đường hầm, cố gắng khiến càng nhiều người chú ý đến chiếc E3 không có giấy phép này càng tốt.
Vô cùng rêu rao, thu hút tâm điểm.
Tô Lâm Lang thì tập lái xe trước, ban đầu cô còn hơi lạ lẫm, sau vài lần phanh gấp đã làm cho chiếc bịt mắt của Hạ Phác Đình rơi xuống.
Tuy Lưu Ba ngại chạm vào nội y của chị dâu nhưng vì sợ cô phát hiện bịt mắt của cậu cả nhà họ Hạ rơi xuống sẽ nổi giận, thế nên anh ta lặng lẽ nhặt nó lên bằng hai ngón tay rồi đặt lên mắt cậu cả.
Ai cũng biết tính tình cậu cả rất nóng nảy, nếu anh tỉnh lại mà nhìn thấy mắt mình bị một chiếc áo ngực trùm lên thì Lưu Ba chắc chắn phải chết.
Nhưng ai bảo bây giờ anh đang hôn mê chứ!
Lưu Ba nhìn tới nhìn lui, không nhịn được mà che miệng cười.
Chiếc áo ngực đẫm máu, à không, cái bịt mắt vắt ngang qua sóng mũi cao thẳng của cậu cả, phối hợp với đôi môi mỏng bẩm sinh và chiếc cằm góc cạnh, trông anh vừa quyến rũ lại oai phong!