.
Chương 531:
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ở Đại Lục cô ta bày mưu hại chết con trai của rất nhiều người mẹ, cả đời còn lại cũng chỉ có thể khóc đến khô nước mắt, khóc đến mù lòa, cũng mãi mãi không chờ được con trai trở về thì Tô Lâm Lang lại không muốn.
Cô nói với Gonda: “Mặc dù tôi không biết mẹ cậu có giết cậu hay không, nhưng tôi có chứng cứ có thể chứng minh, cô ta từng mưu sát rất nhiều người. Cô ta cũng sẽ bị bộ tư pháp khởi tố, có lẽ còn bị kết án.”
Mặc dù Gonda cũng ngược đãi chó và thường xuyên bắt nạt bạn bè, nhưng điều đó không giống như việc giết người.
Hơn nữa, cũng khác với việc mẹ giết chính mình.
Những gì Tô Lâm Lang nói là sự thật, đương nhiên đối với một đứa nhỏ, nói như vậy sẽ rất tàn khốc, sẽ làm cho cậu ta rất đau đớn.
Nhưng mà, giờ phút này Gonda vẫn luôn coi trời bằng vung, thậm chí lúc Tô Lâm Lang ở trên lầu chiến đấu ác liệt với người khác còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi thật sự đã bị đả kích.
Mẹ cậu ta còn ở trên lầu gọi cậu ta, tiếng kêu muốn bao nhiêu thảm thiết thì có bấy nhiêu thảm thiết, nhưng cậu ta không đáp một tiếng, mà tìm một góc, ngồi xổm xuống, cứ ngồi ngơ ngác như vậy.
Tô Lâm Lang không quấy rầy Gonda, ngẩng đầu nhìn mái nhà, trong lòng cũng không khỏi cảm thán.
Chẳng qua Tiền Mễ Lị chỉ cho rằng mình đã mất con trai.
Sớm muộn gì cô ta cũng biết sự thật là Gonda vẫn còn sống.
Nhưng mà, có bao nhiêu người bị cô ta làm hại phải mãi mãi mất đi con trai, mãi mãi không tìm được con trai.
Chính vì điều này, có thể khiến cô ta đau khổ được bao lâu thì Tô Lâm Lang muốn cô ta phải đau khổ bấy lâu, đó cũng là điều cô ta nên nhận lấy.
Chỉ tội nghiệp cho Gonda, việc mẹ cậu ta làm không chỉ đơn giản là giết người, vẫn phải xem đứa nhỏ tiếp nhận như thế nào đã.
…
Còn không biết những người tìm vàng trên lầu đã tiến triển thế nào, nhưng cảnh sát làm nhiệm vụ có đủ loại quy trình, thời gian chắc chắn rất dài.
Lúc này Tô Lâm Lang đã rửa mặt sạch sẽ, tóc cũng sửa sang lại lần nữa, cô bảo Hạ Phác Đình liên lạc tài xế, lái xe đến thẳng bến tàu, cũng chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, hai vợ chồng bọn họ mới chuẩn bị rời đi, cầu thang đã vang tiếng rầm rầm. Bỗng chốc, có người chạy xuống.
Đương nhiên không phải ai khác, mà là người duy nhất không quan tâm đến vàng, người nhà họ Hạ, Hạ Phác Hồng.
Mặc dù cậu ta không quan tâm đến vàng, nhưng quan tâm đến một vấn đề. Đó chính là, làm thế nào để AK tự động nổ tung.
Trong lĩnh vực vũ khí hiện nay, Hạ Phác Hồng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng thấy.
Mới vừa xuống lầu, cậu ta đã thở phào nhẹ nhõm: “Chị dâu, em tìm chị nãy giờ, không ngờ chị lại trốn ở đây!”
Điều cậu ta quan tâm nhất cũng chỉ có một vấn đề, cậu ta đã sắp phát điên rồi, đương nhiên phải lập tức hỏi: “Chị dâu, chị à không. Ngài, ngài thật sự có thể khiến AK nổ sao?”
Xem Hạ Phác Hồng có thảm không chứ. Cậu ta là người đi theo Tô Lâm Lang sớm nhất, cũng là người tò mò nhất chuyện cô làm cách nào để AK nổ.
Nhưng lại giống như người dậy từ sáng sớm để đi chợ đêm, cho đến giờ cậu ta mới tìm được Tô Lâm Lang, cũng mới có thể bắt đầu hỏi vấn đề đầu tiên.
Đương nhiên, sở dĩ bắt đầu hỏi từ vấn đề thứ nhất, là bởi vì vốn dĩ việc khiến AK nổ tung là vấn đề không thể tưởng tượng nổi.
Trước tiên cậu ta phải xác định có phải thật hay không.
Tô Lâm Lang cũng không phải không muốn nói, mà không muốn khoe khoang ở chỗ này, bèn nói: “Về nhà trước đi, chúng ta về nhà rồi nói.”
Hạ Phác Hồng sốt ruột không thôi, chỉ cần liên quan đến vũ khí là cậu ta lại sốt ruột, sốt ruột đến mức không thể chờ tới lúc về nhà. Tuổi tác cậu ta cũng chưa lớn, vẫn là người trẻ tuổi, quả quyết chặn ở trên cầu thang nói: “Chị chỉ cần nói cho em biết có thể hay không là được rồi. Chỉ một vấn đề này thôi, chẳng lẽ không thể nói ngay bây giờ sao?”
Mà đúng lúc này, Gonda vẫn luôn núp ở trong góc đột nhiên sống lại, cậu ta nói: “Ba khẩu!”
Dừng một chút, cậu ta còn nói: “Trong vòng ba phút, chị dâu đã khiến ba khẩu AK nổ tung, tận mắt tôi nhìn thấy.”