.
Chương 539:
Tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng anh em họ cũng là người thân giữa họ có sự ăn ý trời sinh.
Trình Siêu và Tô Lâm Lang nhìn nhau cười, lại nói: “Phác Đình, lúc rảnh rỗi tôi có lên núi đào chút dược liệu, tôi đưa cho em gái rồi, có thời gian thì bảo em gái hầm cho cậu để bồi dưỡng.”
Nói thân thể anh không tốt còn chưa đủ, bây giờ còn cho thuốc để bồi dưỡng?
Ngọn lửa trong lòng Hạ Phác Đình bùng lên, nhưng anh vẫn cười nói cảm ơn, lại hỏi: “Anh Trình tới đây du lịch hay làm ăn, chúng tôi phải phối hợp với anh thế nào?”
Trình Siêu cúi đầu nhìn Tô Lâm Lang rồi lại cười: “Tới làm ăn nhỏ thôi, để em gái tôi sắp xếp giúp tôi là được.”
Hạ Phác Đình nhíu nhíu mày: “Em gái tôi?”
Anh nói: “Đi làm chỗ nào thì ở lại đó sẽ tiện hơn, nếu anh muốn ở nhà thì tôi sẽ cho người dọn dẹp tòa nhà ở đối diện, nếu anh muốn ở khách sạn thì anh cứ nói xem muốn ở khu nào, tôi sẽ sắp xếp.”
Đúng lúc thấy Hạ Bình An đang ở ngoài cửa, Hạ Phác Đình nói: “Chọn một tài xế rồi đưa cho anh Trình chiếc Maybach đang sửa kia, trong thời gian anh Trình ở Cảng thì đó sẽ là xe chuyên dụng của anh ấy.”
Hạ Bình An nghẹn họng, có chắc là Maybach không?
Người như Hạ Phác Đình chắc chắn là rất mê xe, năm nay anh mới đặt một chiếc xe Maybach siêu cấp chống đạn, vừa mới vận chuyển qua đường hàng không đến Cảng Thành không lâu. Thậm chí anh còn chưa bóc tem, chưa ngồi bao giờ, có chắc là muốn để cho người ngoài dùng không?
Tuy rằng Hạ Bình An rất bất ngờ, nhưng ông ấy vẫn lập tức nói: “Vâng.”
“Tôi còn chút việc cần xử lý, anh và em gái nói chuyện đi, tối nay cùng ăn bữa cơm.” Hạ Phác Đình vẫn cười lễ độ như cũ.
“Hẹn gặp lại vào giờ cơm chiều.” Trình Siêu nói, nhìn theo bóng dáng Hạ Phác Đình ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại, anh ấy lại nói với Tô Lâm Lang: “Nhiệm vụ đại khái là những gì anh nói, xe và khách sạn đều phải là hạng tốt một chút. Em yên tâm, chờ chúng ta bán được tiền thì tổ chức sẽ chi trả cho anh, đến lúc đó tổ chức sẽ hoàn trả một trăm phần trăm số tiền mà nhà họ Hạ bỏ ra.”
…
Nhiệm vụ mà Trình Siêu nói là thế này.
Đầu tiên, bởi vì đã trải qua nhiều năm chiến tranh, hơn nữa trong nước cũng nghèo, thế nên quân đội cũng sắp không có gì ăn. Đây cũng lý do đãi ngộ của quân nhân xuất ngũ mãi không thể nâng cao lên được.
Thứ hai, nhìn ra toàn cầu, vì sao trang bị quân sự của Mỹ, Anh lại cao cấp như vậy? Bởi vì nước người ta không chỉ giàu có mà còn có mạng lưới tiêu thụ súng ống, đạn dược khổng lồ, họ cứ đi tham chiến khắp nơi rồi bán trao tay súng ống, đạn dược cho đối phương, thế là tiền chảy vào túi như nước.
Sau đó thì họ lại đào thải những vũ khí cũ của mình cho các nước nhỏ, đây là chuyện thường ở các nước lớn.
Chỉ có quân đội nước Hoa chưa có trải nghiệm như vậy.
Lần này Trình Siêu tới Cảng Thành là vì có một đống vũ khí cũ mới đào thải từ chiến trường, bọn họ cũng liên lạc với mấy nước nhỏ ở Nam Dương, muốn bán trao tay cho đối phương. Thứ nhất là giải quyết tồn kho, hai là kiếm thêm một khoản cho chi phí quốc phòng.
Anh ấy còn dẫn theo ba người tới để làm buôn bán.
Đương nhiên là không thể bại lộ tổ chức được, lần này họ phải cải trang thành “thương nhân súng ống, đạn dược” thần bí, giàu có đến từ Liên Xô.
Đã là thương nhân súng đạn thì đương nhiên phải có một chiếc xe tốt, một chiếc điện thoại di động, còn phải ở trong một khách sạn tương đối xa hoa.
Đúng rồi, còn cần mấy bộ quần áo phù hợp với thân phận hơn những gì họ đang mặc.
Tóm lại, đây cũng là lần đầu họ làm buôn bán thế này, nhưng mà túi tiền có hạn, thế nên họ muốn xin trợ giúp từ Tô Lâm Lang, để cô chuẩn bị giúp vài bộ quần áo trang trọng.
Như vậy thì cũng dễ chém giá với đối phương hơn.
Vừa nãy Hạ Phác Đình đã đồng ý chuẩn bị xe và khách sạn, về phần quần áo thì để Tô Lâm Lang lo là được.
Nhưng cô vẫn có chút băn khoăn: “Anh họ, chờ chốt được đơn rồi thì bọn anh định vận chuyển số vũ khí đó kiểu gì?”
Trước mắt thì buôn bán vũ khí quân sự là hành vi trái với luật pháp quốc tế. Ở các nước như Mỹ và Anh thì những thương nhân vũ khí cũng phải lén lút vận chuyển và tiêu thụ. Nếu muốn kiếm tiền từ vũ khí quân sự, lại không muốn gây loạn quốc tế thì phải làm tốt công tác vận chuyển, vậy thì mới chắc ăn.
Trình Siêu nói: “Anh định tìm ông tư Viên, ông ta cũng là người tỉnh Quảng, hơn hai mươi năm trước thì trốn sang Cảng Thành. Ông ta với cha anh quen biết đã lâu, năm đó còn từng muốn lấy mẹ em đấy, cũng coi như người quen lâu năm. Chính sách của bộ đội chúng ta là chỉ cần là người nguyện ý giúp đỡ bộ đội, dù là ai thì người đó cũng sẽ nhận được một số lợi ích phù hợp.”