.
Chương 545:
Tô Lâm Lang cũng lên xe rồi đuổi theo, cô muốn nhìn xem Lý Phụng Gia định dở trò gì.
Xe Lý Phụng Gia đi rất nhanh, chớp mắt đã tới Du Ma Địa.
Cô ta xuống xe trước, sau đó lại mở cửa xe kéo Hạ Phác Húc xuống, vừa kéo vừa nói gì đó với anh ta.
Đối diện hai người là một sòng bạc tên Đại Mãn Quán, đương nhiên là nó có chủ.
Nhưng chỉ là chủ nhỏ mà thôi.
Ông tư Viên là chủ của tất cả sòng bạc ở Cảng Thành, ông ta không đảm nhiệm vai trò pháp nhân ở bất cứ sòng bạc nào, nhưng chỉ cần bất cứ sòng bạc nào ở Cảng Phủ khai trương thì đều phải chia cho ông tư Viên một nửa số tiền kiếm được.
Lúc này Tô Lâm Lang còn chưa hiểu vì sao Lý Phụng Gia lại đưa Hạ Phác Húc tới một sòng bạc tên là Đại Mãn Quán.
Nhưng mà trực giác của cô nói rằng, chuyện xảy ra với Hạ Phác Húc hôm nay có liên quan tới ông tư Viên.
Nói cách khác, có liên quan đến việc ông tư Viên muốn đuổi cô ra khỏi Tiêm Sa Chủy.
Đúng lúc này, có một người từ sòng bạc đi ra.
…
Lại nói, con cháu nhà họ Hạ không được phép chơi gái, cũng không thể đánh cuộc, càng không thể hút thuốc phiện. Nếu dám làm thế thì Hạ Trí Hoàn sẽ để Quách Thụy tẩn cho một trận bằng nắm tay hoặc thắt lưng, đánh thật, đánh chết thì thôi.
Đánh tới mức người bị đánh phải quỳ khóc, kẻ điên như Hạ Phác Hồng còn sợ.
Thấy là sòng bạc, Hạ Phác Húc không dám vào, anh ta định chạy, nhưng đúng lúc này thì có một cậu ấm khoảng 27 – 28 tuổi, mặc áo sơ mi bông, tóc vuốt bóng lưỡng đi ra. Anh ta ngậm một điếu xì gà trong miệng, cười nói: “Phác Húc, làm sao thế, anh em chỉ muốn gọi anh vào ngồi chơi thôi, làm Nam diễn viên xuất sắc nhất rồi coi thường anh em à?”
Người này tên là Cố Mãn Quán, cũng coi như công tử nhà giàu, bởi vì anh ta là con trai út do nhị phòng nhà ông cụ Cố Thiên Kỳ sinh.
Khi còn nhỏ họ từng chơi cùng nhau, thế nên Hạ Phác Húc biết anh ta.
Biết thì biết, nhưng Hạ Phác Húc vẫn không dám vào sòng bạc.
Anh ta xua tay: “Mãn Quán, vừa nãy Lý Phụng Gia nói anh có việc gấp muốn gặp tôi, thế nên tôi mới đến, đi chỗ khác nói chuyện thì được, sòng bạc thì thôi đi, ông nội tôi sẽ đánh chết tôi mất.”
“Anh thật là, sao mà nhát gan thế, được rồi, đổi một chỗ khác rồi nói chuyện.” Cố Mãn Quán nói rồi kéo Hạ Phác Húc đi.
Nhưng đúng lúc này thì Hạ Phác Húc nhìn thấy xe của Tô Lâm Lang.
Anh ta biết biển số xe Baylor của cô, lúc này chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Đã gần một năm Hạ Phác Húc chưa gặp người nhà, đặc biệt là Tô Lâm Lang, anh ta rất là vui mừng, không muốn đi cùng Cố Mãn Quán nữa.
Anh ta xua tay: “Mãn Quán, hôm nay tôi có việc thật, hôm nào gặp sau!”
Ai biết đúng lúc này Cố Mãn Quán lại trầm mặt, anh ta giơ tay lên, mấy tên đàn em ôm đầu nhấc chân, còn có người cởi quần áo chặn người đi đường, càng có người cầm một cây gậy bóng chày, họ tiến vào sòng bạc rồi nhằm vào đầu Hạ Phác Húc mà đập.
Nếu đánh trúng thì Hạ Phác Húc chắc chắn sẽ thành người thực vật.
Đương nhiên, Tô Lâm Lang sẽ không để chuyện này xảy ra.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày giơ cao gậy lên định đập vào đầu Hạ Phác Húc, chỉ thấy đột nhiên có một bàn tay xuất hiện giữa không trung, giật lấy cây gậy, sau đó là một đôi chân bay về phía cổ hắn. Đó là chân của phụ nữ, đôi chân kẹp lấy cổ hắn rồi vặn mạnh một cái giữa không trung.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cổ mình “rắc” một tiếng, sau đó là cơn đau kéo tới rồi ngã khuỵu xuống đất.
Cố Mãn Quán đi tít đằng trước, anh ta vừa đi vừa cười, còn không quên mỗ mông Hạ Phác Húc, vừa vỗ vừa nói: “Con mẹ nó, ông sáu Lục kém cỏi, không quay phim người lớn của Hạ Phác Húc được. Vậy thì để ông đây quay, bây giờ Hạ Phác Húc là người được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, vậy thì phim người lớn của anh ta phải kiếm được bội tiền!”
Nhưng mới nói xong, anh ta cảm thấy sau lưng có tiếng gió vun vút, lưng đột nhiên đau nhức, cũng không biết là có chuyện gì, anh ta ngã dập mặt về phía trước, gục trên mặt đất.
Mặt hướng xuống dưới, ngã một tiếng rất kêu.
Mà những gì Hạ Phác Húc – người đang bị kéo tay kéo chân, bị che miệng rồi kéo lê vào sòng bạc như kéo một con lợn – nhìn thấy là chị dâu mặc áo vest ôm sát, quần tây màu tro, tư thế cầm gậy đánh người rất oai hùng.
Cô đột nhiên xuất hiện, hai chân vặn đầu tên cầm gậy, tay thì cướp lấy cây gậy rồi ném về phía Cố Mãn Quán, sau khi chạm đất thì cô xoay người một vòng, ném gậy dài ra, đánh gục tên đang kéo tai Hạ Phác Húc.
Cô chỉ dùng một gậy để đánh gục tên kéo anh ta đau nhất!
Sau đó, chị dâu mặc vest nhanh nhẹn cầm một cái gậy bóng chày nhặt được, đánh gục từng tên côn đồ đang kéo anh ta.