Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55:

. Chương 55:
Ở Cảng Thành không chỉ có một chiếc Silver Spur, đương nhiên đều là xe do các ông lái lớn, mà muốn phân biệt thì phải dựa vào bảng số xe.

Các ông lớn hết sức chú ý tới biển số xe, có vài người sẽ cố ý chọn một số con số, còn có vài người thì sẽ đánh dấu họ của mình.

Chiếc xe này thoạt nhìn là của ông cụ Hạ, ngoài ra hôm qua xe của ông ấy đúng là đã ra ngoài, hơn nữa bọn bắt cóc đã nhận được tin tức nội bộ, rằng sáng nay Tô Lâm Lang còn ở trên xe, dùng điện thoại trên xe gọi điện thoại cho nhà họ Hạ.

Cho nên một khi phát hiện, lập tức theo dõi.

Mà chiếc E3 vừa rồi, bởi vì Tô Lâm Lang cố ý nói với Hạ Mặc rằng Hạ Phác Đình sẽ ở trên đó, nên sau khi bọn bắt cóc đa nghi nhìn thấy Silver Spur, tự cho đó là lừa gạt, vì thế thời khắc mấu chốt mới lựa chọn thả cho nó chạy, điều người trở về chặn chiếc Silver Spur.

Lúc này đã hết bề trốn thoát, cầm giá súng lên, chỉ chờ bắt con tin trở về lần nữa.

Kết quả tên bắt cóc dẫn đầu lại nhìn thấy một người đẹp ở trong xe, cho nên hơi sửng sốt.

Nhìn kỹ biển số xe, lại càng hoảng hốt.

Bởi vì biển số xe này là của một vị đại ca nào đó.

Đương nhiên không thể tùy tiện động vào đại ca như vậy, nếu động vào thì bất cứ ai cũng sẽ bị xử lý.

Người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng đang nhai kẹo cao su, đột nhiên chun mũi, kính râm hơi rơi xuống, lộ ra một đôi mắt đẹp.

Bọn bắt cóc tới gần, thấy cô áo xanh da trắng, cặp mắt thật sự rất xinh đẹp. Anh ta lại gần một chút, nhìn thấy cô đang mặc váy ngắn. Anh ta không khỏi khom lưng: “Xin lỗi cô, là tôi không cẩn thận.”

“Lần sau lái xe cẩn thận một chút nhé anh đẹp trai!” Tô Lâm Lang kéo dài giọng nói, cố ý chuyển số một cách lười biếng, lúc đạp chân ga còn không quên tặc lưỡi: “Anh làm mất hứng thật đấy, ông anh!”

Tên bắt cóc cười chảy nước miếng, cũng dùng tiếng phổ thông: “Cô đi thong thả.”

Xe chạy, đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ đầy vẻ tán tỉnh, còn ném về phía anh ta một ánh mắt quyến rũ.

Bọn bắt cóc thầm nghĩ, xem ra đại ca trong băng đảng lại có em gái mới, đủ đẹp đủ quyến rũ. Đại ca này cũng thật cưng chiều cô, loại xe sang trọng này cũng cho cô đi hóng gió.

Nhưng hoa đẹp mấy cũng có lúc tàn, con người không thể may mắn mãi, hầu hết loại phụ nữ này đều không có đầu óc, ở bên cạnh đại ca cũng không lâu, chờ ngày nào đó đại ca vứt bỏ cô, anh ta sẽ cân nhắc tới chuyện tiếp nhận.

Giọng nói của anh ta trở nên cực kỳ dịu dàng, cũng vô cùng lịch thiệp, vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt cô.”

Anh ta quay đầu lấy bộ đàm, nói: “Anh Cường, chặn nhầm người rồi, đây là xe của ông sáu Lục.”

“Con mẹ nó, phán đoán sai rồi, đuổi theo chiếc E3!” Trương Hoa Cường ở đầu dây bên kia kêu rên như sói.



Nói xem có nguy hiểm không chứ, Hạ Phác Đình ở ngay phía sau Tô Lâm Lang, nằm thẳng tắp.

Bọn bắt cóc chỉ cần đảo mắt một cái là có thể nhìn thấy, nhưng anh ta lại không nỡ đảo mắt.

Lưu Ba ngồi dậy, cười ha ha: “Chị dâu, biển số xe mà chị dùng sơn vẽ nguệch ngoạc mà lại thoát được nạn. Ga ha, bọn họ cho rằng chiếc xe này là của ông sáu Lục, ha ha ha.”

Ông sáu Lục, là người đang cai quản Long Hổ Đường, thật ra không phải con thứ sáu mà do tay phải có sáu ngón tay.

Ông ta còn là con cháu đời thứ hai đầy ngang ngược của nhà họ Hạ, là cha nuôi của Hạ Phác Húc, thích nâng đỡ người đẹp và đeo đuổi đào hát nhất.

Tô Lâm Lang tổng hợp thông tin biển số xe của tất cả các xe Silver Spur rồi chọn ông ta. Quả nhiên, cô đã thoát được.

Ra khỏi đường hầm chính là đường ba làn xe, cô lập tức đi về phía đường cao tốc, cố gắng tăng tốc: “Che chở cho cậu cả.”

Lưu Ba quay đầu lại, thấy xe của bọn côn đồ lại chạy như bay đến, quá sợ hãi: “Sao bọn họ còn đuổi theo?”

Tô Lâm Lang nói: “Bọn họ đang đuổi theo Thiên Tỉ.”

Sau đó lại hét lên: “Ngơ ra đó làm gì, quên rồi sao, cầm danh sách, gọi điện thoại cho mọi người, thông báo cho bọn họ đi đồn cảnh sát!”

Đương nhiên danh sách mà quản gia Lưu đưa cho cũng có tác dụng, nhất là ngay tại lúc này, thông bố với tất cả mọi người, để cho bọn họ đi về đồn cảnh sát phía tây.

Xe của bọn bắt cóc vượt qua chiếc Silver Spur, hết chiếc này tới chiếc khác, lao vút đi, Lưu Ba thì gọi điện thoại cho từng người một.

Tô Lâm Lang có chút tiếc nuối, bởi vì ở đồn cảnh sát, lập tức sẽ có một vở kịch đặc sắc.

Nó cũng liên quan tới việc sau khi về tới nhà, cô có thể diệt trừ kẻ cho nhà họ Hạ, bảo vệ Hạ Phác Đình bình an dưỡng thương, cho đến khi bình phục.

Nhưng tất nhiên cô không thể tham gia.

Cô có nhiệm vụ quan trọng hơn, hộ tống Hạ Phác Đình đi gặp Hạ Trí Hoàn.

Lưu Ba rút điện thoại, đột nhiên hô to: “Chị dâu, đây không phải đường về nhà, chúng ta đi nhầm đường rồi.”

“Chúng ta đang đi tới bệnh viện.” Tô Lâm Lang đạp mạnh chân ga, xe tựa như bay lên núi.

Đúng rồi, cậu cả bị thương nặng, phải đi bệnh viện.

Lưu Ba thì thào: “Ông chủ đang ở bệnh viện”, còn nói: “Hình như ông chủ cũng đi rồi.”

Anh ta càng nghĩ càng khổ sở, không nhịn được mà gào khóc.

Bây giờ Hạ Phác Đình cũng sắp đi rồi.

Ba thế hệ ông cháu gia đình giàu có số một chắc chưa từng nghĩ đến, bọn họ sẽ tụ họp ở bệnh viện.

 


Bình Luận (0)
Comment