.
Chương 559:
Tô Lâm Lang vỗ vai Hạ Phác Hồng, giọng điệu nặng nề, cố ý nói: "Phác Hồng, em tự mình chạy đi đánh bạc, chị sẽ không cản em. Nhưng em có chơi có chịu, nếu thua thì ngoan ngoãn ở đây chịu để cho người ta rút gân, không được ăn vạ."
Hạ Phác Hồng ung dung cười nói: "Chị yên tâm, em đã tìm được quy luật rồi, sẽ không thua đâu."
Lúc này, Bạch Cốt Trảo đang đổ xúc xắc, Hạ Phác Hồng ở bên cạnh lắng nghe, lúc nhìn thấy Bạch Cốt Trảo đặt ống xúc xắc xuống, lập tức nói: "Ba sáu ba!"
Bạch Cốt Trảo mở ống xúc xắc ra xem, hơi ngẩn người, vì cậu ta đoán đúng, chính là hai viên ba điểm và một viên sáu điểm.
Hạ Phác Hồng từ phòng dưới đất chạy đến, ba ngày chưa gội đầu, tóc dầu giống lông dê. Đã bốn năm ngày cậu ta chưa cạo râu, râu vừa dài còn thắt lại.
Chỉ có sóng mũi cao và lông mi thật dài cùng với tay thon dài, trắng noãn của nghệ sĩ piano, còn lờ mờ nhìn ra cậu ta vô cùng tuấn tú.
Chớp mắt chính là lượt thứ hai.
Bạch Cốt Trảo rung mấy cái, lộc cộc đập ống xúc xắc lên mặt bàn, nhìn Hạ Phác Hồng: "Anh đoán đi, mấy điểm."
Hạ Phác Hồng im lặng một lúc, nhìn ba viên xúc xắc ở cách đó không xa, đưa tay đặt viên xúc xắc này lên viên xúc xắc kia, lại bày viên thứ ba ở số năm chấm. Sau đó nói: "Cô Bạch, xúc xắc trong ống của cô là thế này, là nam điểm và hai điểm."
Vừa rồi Bạch Cốt Trảo vẫn còn cảm thấy dễ dàng, giờ phút này sắc mặt cô ta trắng bệch.
Khi cô ta để lộ xúc xắc trong ống, không nói chính bản thân cô ta mà Hạ Phác Húc cũng ngẩn người, vì xúc xắc trong ống y hệt lời Hạ Phác Hồng nói.
Đúng là năm điểm và hai điểm.
Anh ta nói: "Phác Hồng, em giỏi thật!"
Hạ Phác Hồng cong môi, nhìn Tô Lâm Lang với ánh mắt đắc ý, lại đưa tay mời Bạch Cốt Trảo: "Cô Bạch, tiếp tục đi!"
Bạch Cốt Trảo cầm ống xúc xắc, lúc này khi đổ đổ xúc xắc sắc mặt càng trắng hơn, tay cũng bắt đầu run lên.
Đột nhiên cô ta đập ống xúc xắc lên mặt bàn, lắc mạnh.
Tô Lâm Lang đã học đổ xúc xắc mấy hôm, phải thừa nhận đúng là đổ xúc xắc phải có kỹ thuật.
Lúc Hạ Phác Hồng đang chăm chú nhìn tiểu thư Bạch Cốt Trảo đổ xúc xắc, cô cũng nhìn theo.
Tiểu thư Bạch Cốt Trảo lắc hồi lâu, muốn lắc nát ống xúc xắc nhưng vẫn không dám ngừng, càng lắc sắc mặt cô ta càng trắng.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn dừng lại.
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Phác Hồng, trong ánh mắt đầy vẻ lo ngại.
Hạ Phác Hồng cầm một bộ xúc xắc khác, bày ra. Cậu ta chồng ba viên xúc xắc lên với nhau, không nói số, chỉ nói: "Xúc xắc trong ống của cô Bạch bày như thế này."
Bạch Cốt Trảo ngẩn người hồi lâu mới nhẹ nhàng để lộ ống xúc xắc, nghẹn ngào nói: "Anh Hạ, chắc hẳn anh là người trong nghề chơi xúc xắc rồi, nhưng kỹ thuật đoán xúc xắc của anh cao hơn tôi!"
Trong ống xúc xắc của cô ta, ba viên xúc xắc chồng lên nhau, trên cao nhất là một điểm. Nói cách khác, tổng cộng ba viên xúc xắc, cô ta lại lắc ra điểm nhỏ nhất.
Trình độ này của cô ta đã rất tốt.
Nhưng Hạ Phác Hồng lại có thể đoán chuẩn, còn có thể đoán ba viên xúc xắc giống nhau như đúc, chứng minh cậu ta còn giỏi hơn tiểu thư Bạch Cốt Trảo này!
Ở sòng bạc, chỉ có một người mới có thể được người khác cúng bái, đó chính là bên thắng không hề gian lận, thắng thật sự!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Hạ Phác Hồng là bên thắng.
Cho nên khi cậu ta đoán đúng ba lần xúc xắc, chẳng những tiểu thư Bạch Cốt Trảo trợn tròn mắt mà nhóm du côn càng bàn tán, nói: "Cậu ba nhà họ Hạ là thần đánh bạc trong truyền thuyết à?"
...
Hơn nữa, lão tư Viên cũng nghĩ thế
Chỉ cần Điên Công Hạ Phác Hồng thua thì ông ta có thể tìm Tô Lâm Lang, dùng gân tay gân chân của Điên Công đòi quyền khống chế Tiêm Sa Chủy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Điên Công Hạ Phác Hồng phải thua trận mới được.
Song, ngoài Tô Lâm Lang, không ai có thể theo kịp IQ cao của cậu Ba Điên Công nhà họ Hạ.
Vừa rồi khi Tô Lâm Lang đến muốn đưa Điên Công đi.
Nhưng sau khi cô đến, nhìn thấy thần thái và biểu hiện của Hạ Phác Hồng, đột nhiên cảm thấy Điên Công có thể thắng được.
Nên cô tiện thể cược một ván.
Không ngờ Hạ Phác Hồng lại thắng, cô cũng thắng!
Nếu lão tứ Viên biết Điên Công nhà họ Hạ, một người mới vào sòng bạc có thể dễ dàng thắng cao thủ hàng đầu của ông ta, có lẽ phải phun máu tại chỗ ba lần.
Nhưng Hạ Phác Hồng vui vẻ.
Cậu ta không quan tâm lão tư Viên là là thần thánh phương nào, là người hay là chó, cũng không biết cái gì gọi là ván cờ. Cậu ta chỉ biết mình thắng, vỗ đùi đứng lên, nói: "Chị, giúp em gọi mấy người mang máy bay ném bom về nhà cho em!"