.
Chương 581:
Nhưng bọn họ đã hiểu quá ít về cách làm người của Hạ Phác Hồng. Cậu ta thuộc loại người vì lừa gạt tiền trong tay mẹ mình mà có thể đồng ý kết hôn trước rồi cúp điện thoại ngay.
Nếu như Tô Lâm Lang đến hỏi, trong sự uy quyền của cô, cậu ta không dám cò kè mặc cả, nhưng nếu là anh cả đến hỏi, đương nhiên cậu ta phải cò kè mặc cả rồi.
Trên người của cậu ta đang rất bẩn, nên ngồi thẳng lên trên động cơ siêu thanh dính dầu, nói: "Cũng không phải không thể, nhưng anh cả, tiền anh phải cho đúng chỗ chứ, nếu không tại sao em phải đi?"
Thật ra Tô Lâm Lang không có lên lầu.
Bởi vì mẹ chồng Hứa Uyển Tâm đã bị kinh động nên đã xuống lầu, dẫn theo Băng Nhạn nhìn mấy anh em cãi nhau.
Bọn họ ầm ĩ cả lên, Hứa Uyển Tâm nổi giận, nhưng không can dự.
Dù sao giữa các anh em, ngay cả đánh nhau cũng có, cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Hạ Phác Đình có chuyện cần tìm Hạ Phác Hồng, điệu bộ cậu ta cà lơ phất phơ cũng thôi không nói, lại còn đòi tiền, cái này Hứa Uyển Tâm không thể nhịn.
Bà bị chọc tức đến đau tim, vịn Tô Lâm Lang nói: "Lâm Lang, con đỡ mẹ xuống dưới, mẹ đi xử Phác Hồng.”
"Mẹ ơi đừng có sốt ruột, xem Phác Đình trước đã." Tô Lâm Lang nói.
Hứa Uyển Tâm nói: "Phác Đình không có cách nào xử được mấy đứa loi choi này. Phác Đình bận lắm, không có thời gian quản lý bọn nó, bọn nó cũng không biết Phác Đình vất vả, cũng tại Linda Tôn thường xuyên nói với bọn nó mấy lời không xuôi tai, bọn nó càng không phục Phác Đình."
Hạ Phác Đình rõ ràng là đang giúp các anh em kiếm tiền, nuôi sống bọn họ.
Nhưng lúc đầu Linda Tôn cứ ám chỉ mấy em trai nhà họ Hạ, nói gia nghiệp đều bị Hạ Phác Đình chiếm, bọn họ chỉ có thể lấy số tiền tiêu vặt như cây me rụng lá, đáng thương, khổ thân các kiểu.
Cứ thế mãi, anh em nhà họ Hạ không nghe theo lời anh cả cũng thôi đi, nhưng nhất là Hạ Phác Hồng, còn có một loại tâm lý là, luôn cảm thấy anh cả cho tiền cậu ta dùng là việc nên làm.
Mặc dù Hứa Uyển Tâm cũng gần như đang khuyên mấy đứa em tôn trọng anh cả. Nhưng một khi sự tôn trọng và kính sợ bị lật đổ, sẽ rất khó xây dựng lại.
Nhất là Hạ Phác Hồng, ỷ lại mới tự ngạo, cũng bởi vì nguyên nhân mình bỏ lỡ Tô Lâm Lang, liền có tâm lý tức giận với đại ca.
Hạ Phác Đình nói hướng Đông, cậu ta nhất định phải đi hướng Tây.
Hứa Uyển Tâm sợ con trai lớn đấu không lại thằng hai, bèn muốn đi hỗ trợ, nhưng Tô Lâm Lang cảm thấy không cần.
Cô nói: "Mẹ ơi đừng sốt ruột, Phác Đình có thể ứng phó."
Một ông chủ có thể ứng phó với một trăm ngàn công nhân viên chức như anh, theo Tô Lâm Lang, Hạ Phác Đình chỉ lười nhác không muốn chấp nhặt với Hạ Phác Hồng mà thôi, nếu nói anh không thể đối phó với cậu ta, đó quả là nực cười.
Đúng là vậy, hôm nay Hạ Phác Đình đã bực dọc một ngày, về đến nhà, lửa giận đã hoàn toàn bị mấy đứa em trai chọc cho bọc phát.
Hạ Phác Hồng muốn tiền?
Anh móc ra chi phiếu bên người, rút liên tục mười trang tổng cộng năm triệu đã ký tên ra, đếm từng tờ từng tờ, hỏi Hạ Phác Hồng: "Đây là năm triệu, mời em “rời núi” có đủ hay không?"
Chỉ một thoáng anh cả đã cho năm triệu, xa hoa như thế?
Hạ Phác Chú vội nói: "Anh ba, mau nhận đi, xong rồi thì vừa khéo trả một trăm ngàn cho em, đó cũng là khoản tích lũy trăm cay ngàn đắng mới có của em."
Hạ Phác Húc cũng nói: "Mau nhận đi Phác Hồng, để dành, xong hai ta đến Đại Lục để…” Mở sòng bạc.
Anh cả vừa ra tay là cho năm triệu, Hạ Phác Hồng cũng cảm thấy bất ngờ.
Năm triệu cũng đã đủ cậu ta xài cả năm rồi. Cậu ta vươn tay tới lấy tiền, nhưng khi tay cậu ta vừa chạm vào tờ chi phiếu, Hạ Phác Đình đã rụt tay lại, thu hồi một tờ chi phiếu.
Anh nói: "Em do dự quá lâu, anh phải lấy lại năm trăm ngàn.”
Lòng tự trọng của Hạ Phác Hồng rất cao, từ ít thành nhiều còn được, nhưng từ nhiều thành ít, từ năm triệu thành bốn triệu rưỡi, đương nhiên cậu ta không cam lòng, cậu ta hỏi lại: "Anh cả đây là có ý gì, chơi em hả?"
Hạ Phác Đình lại rút về một tờ, nói: "Bốn triệu!"
Hạ Phác Hồng càng tức giận hơn: "Anh còn chơi em như vậy, em sẽ thật sự không đi nữa, anh có thể làm gì được em?"
Hạ Phác Đình vo tròn tất cả chi phiếu, xé thành mảnh nhỏ ném xuống đất, nói: "Chị dâu của em gặp phải chuyện lớn cần em hỗ trợ, em vẫn phải cò kè mặc cả trước, anh nhịn được, anh chỉ chơi em một vố nho nhỏ em đã không chịu được, thế này là sao đây?”