.
Chương 591:
Đương nhiên họ đều rất tức giận, ngay cả Hạ Phác Húc vẫn luôn bình thản cũng giận dữ nói với ông tư Viên: “Ông chủ Viên, ông quá đáng thật đấy. Phác Hồng nhà tôi là thiên tài, ông lại muốn làm mù mắt nó, tôi… Tôi báo cảnh sát bắt ông đấy, ông có tin không?”
Hạ Phác Chú cũng nói: “Anh cả mau báo cảnh sát đi, nơi này đều là người xấu, một đám đầu đường xó chợ!”
Mấy anh em vốn rất hào hứng đến đây đánh cược, kết quả vừa mới đánh cược chưa được bao lâu mà đã bị dọa sợ choáng váng.
Hạ Phác Hồng ngẩm nghĩ, tùy cậu ta cao gần 1m9 cũng không dám ngồi xuống ghế nữa. Cậu ta đứng dậy trốn đến sau lưng Tô Lâm Lang lùn hơn mình một cái đầu.
Hạ Phúc Húc và Hạ Phác Chú ngẫm lại thì cũng chạy ra trốn sau lưng chị dâu.
Cảnh này hơi buồn cười.
Trong đại sảnh sòng bạc rộng rãi, khắp nơi đều có ghế ngồi, nhưng anh em nhà họ Hạ như diều hâu quắp lấy gà con chạy theo sau mông Tô Lâm Lang.
Như vậy, người ám toán trên bàn bạc bị bắt ngay tại hiện trường thì ông tư Viên là chủ sẽ xử lý thế nào đây?
Hạ Phác Đình mới là gia chủ nhà họ Hạ, anh nhìn ông tư Viên, hỏi: “Ông chủ Viên, ông định xử lý việc này như thế nào?”
Ông Tư Viên mở sòng bạc đến nay đã được hai mươi năm, gần như ngày nào cũng chơi chiêu ngầm, âm mưu và ám toán.
Chọc mù đôi mắt của một người với ông ta là một chuyện cỏn con, ông ta đã xử lý biết bao nhiêu việc như vậy.
Ông ta kinh ngạc sự nhạy bén của Tô Lâm Lang, đó là một điều mà một cô gái mới hai mươi mấy tuổi không nên có.
Nhưng đương nhiên, nếu cô chỉ là một cô gái bình thường thì đâu thể đánh bại Lương Tùng và khiến ông sáu Lục coi cô như bà hoàng, sai đâu đánh đó.
Mối làm ăn trên sòng bạc đều là đến rồi đi, lừa gạt lẫn nhau, xảy ra chuyện thì gặp chiêu nào phá chiêu đó, giải quyết là được.
Ông ta nhìn tên đàn em búng tàn thuốc, biết rõ mà cố hỏi: “Đồ ngu, mày dám giấu chim trong tàn thuốc để ám toán cậu ba nhà họ Hạ, có phải bị điên rồi hay không?”
Tên đàn em khom lưng: “Xin lỗi ông Tư, tôi bất cẩn thôi ạ.”
“Mày suýt chút nữa chọc mù mắt cậu ba nhà họ Hạ mà xin lỗi một câu là được à?” Ông Tư Viên hỏi lại.
Tên đàn em cắn chặt răng, nhặt tàn thuốc lên, lấy kim từ bên trong ra, do dự một chút nhưng rồi vẫn quay tay lại, nếu không phải nhờ Tô Lâm Lang nhanh tay lẹ mắt ném một lá bài poker ra cản thì người này sẽ chọc mù hai mắt của mình.
Phải biết rằng, bất cứ ai có mặt ở đây mà không bị mù thì đều có thể nhìn ra được tên đàn em đó được ông tư Viên ra lệnh nên mới muốn chọc mù mắt Hạ Phác Hồng, sau đó đàn em ôm tội vào mình, còn định chọc mù hai mắt mình, chuyện này thật đáng sợ.
Nhưng Tô Lâm Lang đã ra tay ngăn cản tên đàn em đó, không để cho anh ta chọc mù mắt mình, nhưng tên đàn em đó lại né cô ra, quay ngược tay và đâm kim vào trong hốc mắt mình.
Sau đó, tai anh ta đổ máu, mắt cũng chảy máu, một thân bê bết nhưng vẫn khom lưng với Hạ Phác Hồng: “Thành thật xin lỗi.”
Ông tư Viên còn đang cười, hỏi Hạ Phác Hồng: “Cậu ba, thằng này đã biết sai rồi, cậu có thể tha cho nó được chứ?”
Mấy anh em Hạ Phác Hồng đều là đóa hoa nhỏ được lớn lên trong nhà kính, đây là lần đầu tiên bọn họ trải qua trận chém giết tập thể và lần đầu tiên nhìn thấy người tự hại mình như thế.
Tất cả bọn họ đều sợ đến choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Phác Húc và Hạ Phác Chú sắp rớt nước miếng ra ngoài.
Đến cả người thông minh như Hạ Phác Hồng cũng lắp bắp, không biết trả lời như thế nào.
Mà Hạ Phác Đình từng trải hơn, qua bao nhiêu sóng gió đã ổn định lại trước, nói: “Ông Tư hẳn là rất tốt với đàn em của mình, có thể khiến bọn họ làm đến bước này vì mình, bội phục.”
Một ông trùm biết đánh nhau và chém giết không hẳn là lợi hại.
Một ông trùm thật sự là có thể khiến đàn em của mình có thể đứng ra hy sinh vì mình bất cứ lúc nào.
Mà ông tư Viên chính là một ông trùm như thế.
Đàn em chủ động gánh tội, còn chọc mù một con mắt của mình ngay trước mặt nhà họ Hạ làm cho ông ta nở mày nở mặt, ông ta đương nhiên rất tự hào.
Hơn nữa, dù sao cũng phải nói tuy ông ta không ám toàn thành công, nhưng nó cũng đã ảnh hưởng khá lớn đến tinh thần Hạ Phác Hồng.
Ông ta cảm thấy bây giờ đánh cược lại thì trạng thái tinh thần của Hạ Phác Hồng chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, và ông ta thắng chắc rồi.
Cho nên, ông ta bắt chéo chân, nói: “Vừa rồi chỉ là chút phong ba thôi, qua rồi, chúng ta chơi tiếp đi.”