.
Chương 608:
Quả nhiên, Hạ Phác Hồng vội chen lên trước, cầm ống xúc xắc, cười nói: "Ông chủ Viên, chị dâu tôi có vẻ như mang thai rồi, không khỏe cho lắm, ván kế tiếp để tôi lắc cho, dù sao vốn dĩ cũng là hai ta chơi đúng không?"
Ông tư Viên nhe răng, nhìn Tô Lâm Lang: "Cô Tô, cố nhất định phải dùng cách thức thế này để làm vua của Cửu Long ư?"
Phải biết, do xúc xắc xương người quá nhẹ, Hạ Phác Hồng không dám chắc nên mới bỏ cuộc.
Nhưng giờ xúc xắc xương người bị ông tư Viên nghiền thành bột phấn, thế thì chỉ đành dùng xúc xắc thường.
Mà vừa hay, Hạ Phác Hồng am hiểu về xúc xắc thường.
Không phải tất cả chiêu gian lận đều cần dùng kỹ thuật cao cường gì, quan trọng là hợp tác đồng đội và phối hợp.
Ban nãy Tô Lâm Lang và anh em họ Hạ đã trình diễn một màn phối hợp hoàn mỹ.
Thời khắc này, bất tri bất giác thế nào, ông tư Viên cuối cùng cũng nhận ra ban nãy Tô Lâm Lang dùng chiêu bịp bợm gì, thế nhưng mấy viên xúc xắc xương người làm bằng chứng đã bị chính ông ta bóp vụn.
Hạ Phác Hồng cầm xúc xắc thường lên, bắt đầu lắc.
Căn cứ vào tích lũy hai ván trước, cậu ta chỉ cần thằng thì chẳng khác nào ông tư Viên đã thua.
Đương nhiên ông ta không phục, thế là rút cây kiếm treo trên tường nha, vung về phía Tô Lâm Lang: "Cô Tô, cô phải dùng mọi cách, mọi thủ đoạn hèn hạ để làm vua Cửu Long hay sao?"
Thấy đối phương đã động đến kiếm, Hạ Phác Hồng sợ đến mức không dám lắc. Hạ Phác Chú và Hạ Phác Húc không dám nhìn nên nhắm tịt mắt lại.
Nếu có thể quay về ngày hôm qua, có chết họ cũng không dám chơi bài kiểu này, kích thích thật đấy, nhưng con mẹ nó chứ lại kích thích quá, tim họ chịu không nổi.
Hạ Phác Đình giơ súng, mở cả chốt an toàn, dù là anh nổ súng hay ông tư Viên vung kiếm thì đều có người mất mạng.
Thời khắc này không phải cược bài nữa mà là cục diện chém giết, sắp dính đến mạng người rồi.
Nhưng đương nhiên, Tô Lâm Lang sẽ không để chuyện này xảy ra.
Cô vươn hai tay ra, cản giữa Hạ Phác Đình và ông tư Viên, nói trước: "Ông tư, Cưu Long sẽ không còn vua nữa! Người của ông gian lận bị tôi bắt, tôi đã tha rồi. Tôi gian lận, ông không bắt được, chẳng lẽ ông không nên tha cho tôi hay sao?"
Hạ Phác Hồng cũng muốn mọi chuyện ổn thỏa nên giơ ống lên, nói: "Tôi có thể lấy nhân cách mình ra thề, ván này tôi cam đoan chơi đẹp."
Nhưng cậu ta nói vậy khác nào châm dầu vào lửa? Vì cái sự công bằng này là do Tô Lâm Lang dùng thủ đoạn gian lận mà có.
Kiếm của ông tư Viên kề ngực Tô Lâm Lang.
Nếu ông ta đâm thì chắc chắn Hạ Phác Đình sẽ nổ súng.
Nhưng ông tư Viên thông minh như vậy mà lại bị một con nhóc lừa vào tròng liên tục, sắp đến nước phải vứt bỏ thứ mà ông ta quan tâm nhất, đó là ngôi vị vua Cửu Long cuối cùng đầy vinh quang.
Ông ta bị chơi, bị sỉ nhục, lại còn bằng cách hèn hạ nhất.
Lúc này ông ta không chỉ phẫn nộ mà còn muốn giết người. Ông ta không ngại chết cùng Tô Lâm Lang.
Nhưng lúc này, Tô Lâm Lang lại vươn hai tay ra, tiến lên một bước: "Ông tư, tôi lặp lại lần nữa, Cưu Long sẽ không còn vua. Tôi thề với trời rằng sẽ không còn nữa, nhất là tôi, chắc chắn tôi sẽ không đảm nhiệm cái vị trí vừa mơ hồ, vừa không có ý nghĩa như vua này."
Cô chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài giống hệt mẹ cô trong ký ức của ông tư Viên, khiến ông ta chỉ cần thấy mặt cô thôi là sẽ không nén nổi suy nghĩ: Nếu không vì cuộc cách mạng đột ngột kia, ông ta không thành con chó của địa chủ, chắc cô sẽ là con gái của ông ta.
Nhưng cũng chính cô, hết lần này đến lần khác ngăn ông ta leo lên vị trí mà ông ta cho là chí cao vô thượng, vương tọa vinh dự.
Lúc này, cô lại tiến lên một chút nữa, mũi kiếm bén nhọn trong tay ông tư Viên đã đâm rách áo sơ mi tơ tằm của cô.
Cô nói tiếp: "Tôi còn muốn chỉ cho ông một con đường để giải quyết mọi chuyện, giúp 4K của ông sau năm 1997 có một con đường tươi sáng. Dù ông không cần thì chẳng lẽ các anh em của ông không cần sao?"