.
Chương 61:
Không ai ngờ được họ sẽ đụng mặt tại chỗ, bác sĩ trưởng Hoàng Thanh Hạc cũng bị dọa đến da dầu tê dại.
Bời vì thận của Hạ Trí Hoàn tuy không quá nghiêm trọng, chỉ cần chạy thận thường xuyên là được, nhưng vừa rồi ông ấy đột nhiên bị nhồi máu não, tuy chưa lan rộng khắp não, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ là ổn nhưng tuyệt đối không được chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa, nếu không cục máu nhồi trong não sẽ vỡ ra chèn ép toàn bộ dây thần kinh.
Vậy thì không thể cứu được nữa, chết chắc!
Thử hỏi, một ông già lớn tuổi nhìn thấy đầu của cháu nội bị trúng đạn, cả người bê bết máu, sẽ như thế nào?
Vừa hay Hạ Phác Đình còn chưa được đẩy đi, anh dùng cái tay ai thấy cũng phải run sợ vì những vết sẹo lồi lõm nắm lấy tay của Tô Lâm Lang.
Ông cụ Hạ được người khác đẩy từ trong phòng kiểm tra đi ra, hai ông cháu cứ như vậy mà đụng mặt nhau.
Bác sĩ Hoàng thầm nhủ, còn may, vì ông cụ Hạ đang nhắm mắt, cậu cả thì mất ý thức.
Ông ấy ra hiệu người đối diện im lặng, rồi vội vàng đẩy người rời đi.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.
Giống như tâm linh tương thông, khi hai chiếc giường đẩy ngang nhau, Hạ Phác Đình đột nhiên mở to mắt, mọi người đều trợn tròn mắt.
Đôi mắt mở to hết cỡ, đỏ ngầu và chi chít những đường mạch máu đỏ, ánh mắt đó giống như rất có thần, nhìn chăm chú người đối diện.
Cùng cũng lúc đó, ông cụ Hạ cũng mở mắt ra.
Một vào một ra, tại nơi rất nhiều người đang chen chúc nhau, hai ông cháu đầu đối đầu, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc đầu ông cụ Hạ vì cảm nhận được có luồng sáng mới động nhẹ con mắt, không ngờ vừa mở mắt ra đã thấy cháu trai cả, ông ấy thiếu điều muốn bật dậy.
Trơ mắt sững sờ một lúc, ông ấy nhìn thấy cơ thể đầy máu của Hạ Phác Đình được y tá đẩy đi càng lúc càng xa.
...
Hạ Trí Hoàn sở hữu một nửa tài sản của Cảng Thành, có năm đứa cháu trai.
Đương nhiên mỗi một đứa cháu của ông ấy đều được huấn luyện từ nhỏ, đều được dẫn đi tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, để những đứa cháu của ông xem thử ông ấy và Hạ Chương làm cách nào khiến việc làm ăn sinh sôi nảy nở được như ngày hôm nay.
Nhưng sau khi mỗi một đứa cháu đều từng thử việc mới thấy tư chất rất bình thường, duy chỉ có Hạ Phác Đình từ nhỏ cũng đi theo ông ấy tới lớn, là hạt giống thương mại tốt, cho nên từ sớm ông ấy cũng nói rõ, những người khác cứ yên phận làm người nhàn hạ giàu có là được.
Chỉ có Hạ Phác Đình kế thừa sản nghiệp đồ sộ của ông ấy.
Khi ông ấy nhìn thấy cháu cả của mình, trong nháy mắt cảm giác giống như mình đã chết, hồn phách xuất ra đi gặp được cháu trai cả. Ông cụ còn cho là mình đang nằm mơ, bởi vì sau khi Hạ Phác Đình bị bắt cóc, chỉ cần ông ấy nhắm mắt lại, sẽ thấy linh hồn anh hiện về, cả người đầy máu bò đến bên cạnh ông ấy.
Lúc này, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cháu trai cả, đôi bàn tay thì đầy rẫy vết sẹo, ông ấy còn cho là mình đang gặp ác mộng.
Đôi mắt ông ấy nhìn thẳng, ngơ ngác, cho đến khi cửa phòng kiểm tra đóng lại, phát ra một tiếng rầm.
Hạ Trí Hoàn đột nhiên vươn tay chặn bác sĩ Hoàng đã đi lại, đôi môi ông ấy run rẩy, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Phác Đình bị thương rất nặng, nhất định phải làm kiểm tra và làm phẫu thuật ngay.
Bác sĩ Hoàng gỡ tay ông cụ Hạ ra, dặn dò quản gia Lưu: "Ông an ủi ông cụ Hạ trước, nếu không ổn thì đẩy ngay vào phòng phẫu thuật, tôi sẽ thông báo ngay cho bác sĩ trưởng khoa não đến hỗ trợ."
Nói xong, ông ấy vội vàng đi vào phòng kiểm tra.
Quản gia Lưu cũng giật mình.
Vốn ông ấy đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, có thể từ từ giải thích để cho ông cụ Hạ và làm công tác chuẩn bị tâm lý trước cho ông ấy, rồi thông báo cho ông ấy là Hạ Phác Đình chỉ bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng tính mạng, nhưng màn chạm mặt đột ngột này, khiến quản gia Lưu không biết nên ứng phó như nào?
Đương nhiên trước hết là đẩy ông cụ Hạ quay lại phòng chăm sóc, sau đó chuẩn bị sẵn thiết bị mổ, gắn máy trợ thở.
Y tá Mạch đã điều chỉnh độ cao của đầu giường bệnh, sau đó gọi bác sĩ.
Nhưng đúng ngay lúc này ông cụ Hạ bỗng lên tiếng, ông ấy nhìn hành lang, nhẹ nhàng nói: "Lâm... Lâm Lang?"