.
Chương 628:
Cậu ta như thể đã phát hiện ra một bí mật động trời, nói: “PLA là quân đội duy nhất trên thế giới mà Cục tình báo quân đội không thể xâm nhập được, quân đội biển Đông là đối thủ mà quân đội Anh lo sợ nhất!”
Gió biển thổi vào trán nhẵn mịn của chàng trai, cậu ta ném AK đi, hai tay kéo Tô Lâm Lang, xúc động như thể gặp được đồng hương của quân giải phóng Bát Lộ quân.
Cậu ta nói: “Chị dâu, hãy tìm anh họ Trình đi, giúp em kiểm tra chính trị, cho em sang Đại Lục, sang quân đội biển Đông trốn một thời gian, em sẽ cho họ tất cả những gì họ muốn, bao gồm cả bản vẽ Lai Khố.”
Phải biết rằng, mặc dù Tô Lâm Lang có đôi tay sắt đá nhưng bản tính ôn hòa.
Có thể giải quyết bằng hòa bình, cô tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không ép buộc bất kỳ ai làm những việc họ không muốn.
Vì vậy, mặc dù cô luôn muốn đưa Hạ Phác Hồng đến Đại Lục, nhưng cô không chủ động đề cập đến, mà đang chờ cậu ta tự đề cập.
Mà bây giờ, cơ hội đã đến, Hạ Phác Hồng không còn nơi nào để đi, phải đến PLA lánh nạn.
Còn có thể làm gì được nữa, cô chỉ đành giúp cậu ta một tay thôi.
Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, thấy là 010, từ Đại Lục gọi đến, chắc là Hạ Phác Đình, nên cô tắt máy.
Sau đó, cô nghiêm túc nói với Hạ Phác Hồng: “Phác Hồng, quân đội biển Đông không dễ vào, phải nộp đơn, phải kiểm tra chính trị, và kỷ luật của họ nghiêm ngặt hơn nhiều so với Hải quân Hoàng gia Anh, nếu em còn lười biếng như bây giờ, vi phạm kỷ luật quân đội, em sẽ phải ra tòa án quân sự.”
Hạ Phác Hồng chỉ muốn mang theo thành quả nghiên cứu khoa học của mình để trốn thoát, chưa nghĩ đến xa như vậy.
Cậu ta chỉ nói: “Chị dâu em sẽ làm theo, chị liên lạc anh họ Trình đi, chúng ta cố gắng giảm thiểu nguy hiểm xuống mức thấp nhất, OK?”
Cách eo biển, từ xa có thể nhìn thấy đội hình tàu của quân đội biển Đông đóng quân đang neo đậu trên biển.
Và từ đây, đội quân trốn chạy ra Bắc của anh em họ Hạ lại thêm một thành viên, Hạ Phac Hồng cũng phải đi trốn.
Cậu ta còn đi vẻ vang hơn anh hai của mình là đi trốn trong quân đội.
...
Khách sạn thủ đô quốc tế, thủ đô Bắc Bình, nước Hoa.
Nữ phục vụ Tiểu Phương mang hai bình nước nóng bước vào phòng tổng thống, vừa vào cửa đã nói: “Ông chủ Hạ, thật xin lỗi, đường ống nước nóng của chúng tôi đã cũ, đột nhiên bị nứt, công nhân đang gấp rút sửa chữa, tôi đã cho người mang đến cho ngài vài bình nước nóng, ngài dùng tạm trước.”
Đây được coi là khách sạn cao cấp nhất của thủ đô và thậm chí là cả nước.
Trong mắt người dân địa phương, đồ đạc ở đây rất tốt cà cũng rất xa hoa.
Tiểu Phương là cô gái nông thôn, có thể làm phục vụ ở khách sạn quốc tế lớn như vậy. Trong mắt người trong thôn, cô ta được coi như là một bước lên trời, trở thành phượng hoàng.
Đương nhiên nhưng người mà Tiểu Phương phục vụ cũng là những vị khách cao cấp từ khắp nơi trên thế giới.
Lúc này, ông Hạ Phác Đình, thương nhân Hồng Kông đầu tiên đầu tư vào Đại Lục đến từ Cảng Phủ, đang một tay cầm điện thoại màu đỏ, một tay đút túi, nhìn ra những dãy nhà dân cư thấp như hộp diêm bên ngoài cửa sổ.
Ngày nay, người dân Đại Lục ồ ạt đổ xô sang Cảng Thành, nhưng số lượng người Cảng Thành đến Đại Lục lại rất ít.
Mà vị giám đốc của tập đoàn Hạ thị này, cao 1m8, da trắng nõn, tuy trẻ tuổi nhưng mang một khí chất ôn hòa, nho nhã, tựa như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình của Quỳnh Dao mà Tiểu Phương mượn ở tiệm sách cho thuê.
Tiểu Phương biết anh đã kết hôn, vợ anh là một người phụ nữ Đại Lục. Cô ta còn biết rằng, mỗi ngày vào thời gian này, anh đều phải gọi điện thoại cho vợ.
Mà tâm trạng tốt hay xấu của anh phụ thuộc vào thời gian gọi điện, nếu ngắn anh sẽ không vui.
Nếu thời gian gọi điện thoại dài hơn, anh sẽ vui vẻ, và vệ sĩ của anh ấy cũng sẽ rất vui.
Hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ không tốt, nghe thấy cô ta vào, giọng điệu anh thiếu kiên nhẫn nói: “Mười phút nữa tôi phải tắm, tôi không quan tâm các người làm thế nào, tôi cần nước nóng, một bồn tắm nước nóng, phải 45 độ, không được lạnh, cũng không được nóng!”
Tiểu Phương vội vàng nói: “Vâng vâng, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài ngay.”