Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 646 - Chương 646:

. Chương 646:
Cục phó Vương và cục trưởng Diêm đều đã từng gặp Tô Lâm Lang, bọn họ cũng có quyền tìm đọc hồ sơ cơ mật về vụ án của Trương Hoa Cường, cho nên cũng biết chuyện Tô Lâm Lang phối hợp cục công an tỉnh Quảng bắt Trương Hoa Cường.

Coi như vụ án Hạ Phác Đình bị bắt cóc lúc ban đầu cũng đã có khẩu cung nhờ vào việc công an Đại Lục thẩm vấn Trương Hoa Cường.

Chỉ vì Hạ Thị yêu cầu giữ bí mật, công an Đại Lục mới không có công khai hồ sơ.

Nhưng diêm vương của hai cục đều đã xem qua hồ sơ nên cũng biết chuyện Tô Lâm Lang cầm đao vào hang ổ của bọn cướp.

Lần trước gặp Tô Lâm Lang, diêm vương của hai cục còn cố ý đánh giá bà Hạ biết dùng đao trong truyền thuyết.

Nhìn thấy cặp lông mày có phần hống hách đó là biết người này đúng thật không phải người thân thiện gì đâu.

Chỉ là cậu chủ Hạ đi công tác hai ba tháng, lại mang về cho bà Hạ một thùng đao, xác định sẽ không bị chém sao?

Tất nhiên, vụ tai nạn giao thông của ba vị quản lý cấp cao vẫn chưa được phá, Hạ Phác Đình lại ở Đại Lục, phía công an cũng dùng hết khả năng để bảo vệ anh, bọn họ cũng vô cùng lo lắng cho sự an toàn của anh sau khi quay về Cảng Thành.

Nhưng khi nhìn thấy một thùng đao có dài có ngắn kia, bọn họ không còn lo lắng trên đường quay về Cảng Thành cậu chủ Hạ có bị người ám sát hay không mà sửa lại là lo lắng khi anh ở nhà, ở trên giường có thể bị ai chém hay không.

Cục trưởng Diêm khá hiểu biết về đao kiếm, vừa kiểm tra vừa hỏi: "Cậu cả, thanh đao chống Nhật này không rẻ đúng không?"

Sau khi tiến vào thời kỳ vũ khí nóng thì sự phát triển của vũ khí lạnh liền ngưng trệ.

Đao chống Nhật còn gọi là mã tấu của Thích Gia quân, là vũ khí chuyên môn nhắm vào đao võ sĩ của giặc Oa mà phát minh ra, từ thiết kế cho đến phương pháp rèn đều phải chống được quân Nhật, Bát Lộ quân cũng có một vật chuyên môn nhắm vào mã tấu của quân xâm lược Nhật mới có thể phá hủy được nó.

Nghe nói năm đó Thích Gia quân mang theo nó, khi gặp mười thanh Oa đao thì đã có thể chém được chín.

Nhưng điều đáng giận là sau này Thích Kế Quang bị bệnh chết, Thích Gia quân xuống dốc, tất cả đao chống Nhật bị thu hồi quyền sở hữu cho thái giám của hai xưởng Đông - Tây, từ đó về sau nó cũng dần dần thất truyền.

Theo lý mà nói nếu cái này có trên thị trường thì giá cả cũng không rẻ.

Nhưng Hạ Phác Đình nói: "Nó rất rẻ, chỉ có ba ngàn đồng tiền, khi tôi đấu giá thanh kiếm Raikiri kiểu Nhật cùng thời kỳ với nó đã phải dùng tới năm triệu đồng, thiết kế và phương pháp rèn của chúng nó đều tương đương nhau, hơn nữa đao chống Nhật chính là được thiết kế để chuyên môn chống lại kiếm kiểu Nhật, giá trị của nó vượt qua ba ngàn đồng!"

Cục trưởng Diêm liếc mắt nhìn cục phó Vương một cái, ánh mắt giống như đang nói: tôi đã nói anh ta khôn khéo, không mắc mưu rồi mà!

Chỉ là thanh đao kiểu Nhật cùng thời kỳ giá trị tầm năm triệu đồng mà đao chống Nhật chỉ có ba ngàn đồng, có quá rẻ hay không?

Hai vị cục trưởng còn đang cảm khái thì đã thấy cậu cả Hạ lộ ra nụ cười ngây ngốc, nói: "Đại Lục của chúng ta đất rộng của cải nhiều, hàng rẻ nhưng giá cả phải chăng, càng đi vào tôi lại càng cảm thấy mảnh đất này tiềm lực vô hạn."

Vả lại: "Nếu như vậy thì chúng ta còn sẽ gặp lại nữa!"

Diêm vương hai cục liếc nhau, nói thầm anh ta cũng thật lợi hại, cười trông thật vô hại như vậy nhưng khi xử lý mọi việc lại vô cùng khôn khéo!

...

Hạ Phác Hồng không có khả năng cả ngày ngồi chồm hổm canh giữ di động điện thoại mà mặc kệ chuyện nghiêm túc.

Cho nên cậu ta nối di động với một cái máy hát đĩa, thêm cái loa khuếch đại âm thanh là có thể vừa làm việc vừa nghe lén.

Nhưng làm như vậy cũng có một nhược điểm là âm thanh sẽ bị sai lệch, cho nên trong lúc nhất thời Tô Lâm Lang cũng không phân biệt được ai là cảnh sát trưởng.

Cô vào kho vũ khí, đúng lúc nghe được Lưu Bội Cẩm đang nói: "Vốn Hạ Phác Đình ở thủ đô đến tận ba tháng là cơ hội ám sát anh ta tốt nhất, nhưng ngài lại làm lỡ mất, sếp, tôi khá nghi ngờ năng lực của ngài đấy."

Lưu Bội Cẩm gọi đối phương là sếp, chứng tỏ đối phương là cảnh sát không thể sai.

Đối phương nói: "Cô chớ quên rằng Trương Hoa Cường là do đám công an ngu như lợn ở Đại Lục kia bắt đấy, nhìn đám lợn Đại Lục xem, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ có hại mà thôi."

Lúc này Hạ Phác Hồng mới phát hiện chẳng những Lưu Bội Cẩm muốn giết cậu ta mà còn chuẩn bị giết anh cả của cậu ta nữa cho nên cậu ta gấp đến độ nhảy dựng lên.

Tô Lâm Lang đã sớm nghi ngờ, dùng ánh mắt trừng cậu ta, ý bảo cậu ta im lặng.

 


Bình Luận (0)
Comment